Q2 - Chương 256 Bàn tay ai phúc vũ phiên vân? (2)
Mời anh đi bên này."
Nhân viên ngân hàng lịch sự mời mấy vị khách xách va ly đi vào phòng VIP, Mễ Mãn Thương đi đầu, con gái và Bạch Hoành Quân giúp đỡ, hai bà mẹ thì Mễ Mãn Thương sợ tâm tình bất ổn xảy ra chuyện, nên để lại trong xe. Bọn họ chia ba đường làm việc, ông ta là một, chị họ Hậu Tử là hai, thêm vào nhà Lão Ngoại, bọn họ gửi 1000 vạn vào 9 tài khoản của bọn bắt cóc, thông qua bốn ngân hàng.
Tất cả là vì cứu người như cứu hỏa, chuyến này Lão Mễ liều rồi, không có lãnh đạo thì không có ông ta ngày hôm nay, việc nhà của lãnh đạo, không dốc sức mà được à?"
"Đối chiếu kỹ vào, đừng viết sai để phải viết lại." Mễ Mãn Thương đối chiếu tin nhắn nói với con gái, đối chiếu từng chữ, giao CMT và tờ khai, tốc độ rất nhanh. Vừa đi đường vừa chuyển tiền, dùng không tới một tiếng, khi ông ta ngẩng đầu lên là 17 giờ 35, còn một thời gian nữa mới hết giờ làm."
Rốt cuộc cũng thở phào, nhìn Bạch Hoành Quân có vẻ thiếu tập trung, chuyện sắp xong ông ta mới nhớ ra, xuất thân tên này cũng không thấp, trong nhà có ông nội là cán bộ cấp phó tỉnh về hưu, cha thì làm phó bi thư thành phố mấy năm, đang học trường Đảng trên tỉnh, chắc sắp thăng tiến. Lần này chỉ mình hắn thoát.
Mắt nheo lại nghi ngờ, Lão Mễ hiện giờ rất đa nghi, cảm giác có chỗ nào đó không ổn, thằng Bạch Hoành Quân này luôn tỏ ra dửng dưng như người khác xảy ra chuyện. Mà 1000 vạn chớp mắt chuyển đi rồi, hắn vẫn thế. Hẳn dù sao không phải là tiền nên chẳng bận tâm, nhưng đối với ba người anh em chơi cùng nhau, chẳng lẽ không có tí tình cảm nào.
Kỳ thực Bạch Hoành Quân đang thất thần, hắn nghĩ 1000 vạn cứ thế mà hồ đồ chuyển đi, nghi thần nghi quỷ có chỗ nào đó không được ổn lắm. Chỉ là chuyện xảy ra quá nhanh, không có thời gian suy nghĩ, đến khi tiền chuyển đi rồi mới thấy làm việc quá qua loa rồi, chẳng may tiền chuyển đi người ta giết con tin, hoặc là chẳng may trong chuyện này có vấn đề khác... Hình như có nơi nào đó không ổn, từ đầu tới cuối chưa thấy người, mới chỉ thấy vài món đồ của Hậu Tử và Lão Ngoại đã hồ đồ chuyển cho người ta 1000 vạn, nghe quá ngu.
Số tiền này Lão Mê gom một phần, đại bộ phận là hai nhà kia... Hỏng rồi, tương lai báo cảnh sát cũng phiền lắm, phải chuẩn bị giải thích nguồn gốc số tiền.
Hắn định ngăn, nhưng lại thôi, trường hợp này hắn làm sao quyết được, hoặc nói cách khác, lỡ làm sao thì hắn sao gánh được trách nhiệm? Hắn nghĩ, gặp phải loại chuyện này nên rút ra ngoài tự giữ mình là tốt nhất. Chuộc được người về thì tốt, không được thì phiền.
Lão Mễ quan sát Tiểu Bạch hồi lâu, tới gần hỏi:" Hoành Quân, làm sao thế?"
"Cháu thấy ở đâu đó có vấn đề, quá qua loa..."
"Thế cháu có cách khác à?"
"Cháu.. Cháu làm gì có." Bạch Hoành Quân sắp nói ra tới miệng rồi thôi, chuyện này mà hắn làm thì hắn tìm Phàn Ngũ Nghĩa, nói không chừng sẽ moi ra được một ít tin tức. Nhưng sau khi xảy ra chuyện bắt cóc, hắn không dám liên hệ với Phàn Ngũ Nghĩa nữa, sợ trưởng bối trong nhà biết mình dính dáng tới loại người này. Quan viên đôi khi câu kết với XHĐ, nhưng không bao giờ được công khai.
"Thưa anh, hóa đơn..."
Nhân viên nghiệp vụ đưa hóa đơn ra từ cửa sổ, Lão Mễ tựa trút được gánh nặng, gọi điện thoại liên hệ với mấy nơi khác, đã xong. Chẳng để ý em gái nhân viên cười với mình, dẫn con gái và Tiểu Bạch rời ngân hàng.
Thời gian 17 giờ 40 phút.
Vội vàng lên xe, báo cáo với dì Tuyên, di Tuyên gọi ngay cho số máy kia, tiền gửi rồi, mau thả người, không ngờ số máy kia đã tắt, thế là cuống lên, gào khóc khản cổ. Lão Mễ vội an ủi:" Chị dâu, đừng nóng ruột, sao nhanh thế được, tiền tới tài khoản hắn chưa chắc đã dám động vào ngay, phải nghĩ cách chuyển tiền đi, rời khỏi tầm giám sát của cảnh sát, mới có thể tiêu hóa số tiền này, sau đó liên hệ với chúng ta."
Ông ta làm trung gian ăn đủ thứ tiền trợ cấp, nên biết sự phức tạp trong đó, kể chi tiết thao tác sổ sách nửa ngày trời, dù toàn bộ tiêu hóa trên mạng cũng mất vài tiếng.
Bạch Hoành Quân lúc này cũng mong bắt cóc tống tiền là thật, nói giúp:" Tiền tới tay, bọn chúng trước tiên xác nhận mình an toàn mới thả người. Đương nhiên là không nhanh như thế, nói không chừng chúng đang trốn ở góc nào đo theo dõi chúng ta đấy, mau về nhà đợi."
"Mau mau về khách sạn." Dì Tuyên mất tư duy suy xét, giục lái xe:
Xe đi rất nhanh, chưa về tới khách sạn, lúc tắc đường quả nhiên là có điện thoại gọi tới, dì Tuyên nhận máy nói ngay:" Tiền, tiền đã chuyển, con tôi đâu, giờ thả người được chưa?"
"Đợi đấy, ngoan ngoãn chút, trước khi tiền chuyển đi mà báo cảnh sát là không gặp được con đâu."
Giọng trầm khàn đó nói xong là cúp máy luôn, dì Tuyên hai mắt đờ đẫn, lúc này tới khóc cũng không khóc nổi nữa.
.............................
"Buổi chiều có hai đội điều tra kinh tế tới, tới nơi chẳng nói chẳng rằng, muốn gặp giám đốc Phương, chúng tôi không ngăn được, chỉ đành thông báo cho giám đốc Phương... Chúng tôi còn tưởng kiểm tra theo thông lệ, không để ý. Kết quả giám đốc Phương vừa tới một cái liền bị đưa đi, không giải thích gì, để lại hai người tra sổ sách tháng 8 năm ngoài. Về sau lại lấy sổ sách liên quan tới kho lạnh Tây Uyển đi."
Tổng giám tài vụ của công ty, một trung niên nam tử trên 40 tuổi, là kế toán cao cấp, tuy sổ sách là cao thủ, nhưng nói chuyện ngoài sổ sách thì không biết gì:
Liêm Tiệp ghé tai cha mình thì thầm:" Năm ngoái Tần Quân Hổ xảy ra chuyện vào tháng 8."
Đúng vậy, chuyện thịt đông và kho lạnh bị bới lên rồi, chuyện này làm Liêm Kiếm Quốc bốc hỏa trong lòng, mấy nhà phía dưới lén lút nuốt thịt đông của nhà người ta, sau đó Liêm gia ngầm thao tác mua tài sản kho lạnh. Công ty Thế Long gánh khoản nợ ngân hàng hơn 3600 vạn, cùng với hơn 1000 vạn bồi thường mà chính phủ cấp. Có điều lãnh đạo có cách chơi của lãnh đạo, nợ ngân hàng trả theo đợt, kỳ thực chỉ trả tiền chính phủ khu thôi, mà lông dê lại ở trên mình dê, cuối cùng số tiền này do ba nhà bỏ ra. Khi làm chuyện này Liêm Kiến Quốc chỉ cười trộm trong lòng chứ chẳng có cảm giác nào khác, đả kích địch thủ, cướp tài sản của đối phương, rồi lại quay đầu mua bất động sản của hắn, chuyện sung sướng trên đời này chỉ đến thế mà thôi.
Nhưng bây giờ nguy ngập rồi, tựa hồ sắp bại lộ rồi, Liêm Kiến Quốc hỏi kế toán:" Vậy thì khoản thịt đông tháng 8 năm ngoái nhập sổ sách thế nào?"
Kế toán tra ghi chép trong máy tính, giải thích là dùng hợp đồng mua hàng nhập vào, nhưng vì chỉ có nhập mà không có xuất, hắn từng nhắc giám đốc Phương, giám đốc Phương sức khỏe không tốt nên không để ý. Nói tới đây kế toán gặp khó, hắn biết quan hệ giữa Liêm gia và giám đốc Phương, vấn đề quan trọng không giấu được, chỉ có mua vào mà không có trả tiền chi ra, rất phiền, trừ khi có cách sửa chữa con số ngân hàng, nếu không hợp đồng không khớp. Tuy hắn nghĩ cách cân bằng được sổ sách, nhưng tra kỹ sẽ ra.
"Được rồi, tôi hiểu rồi, có tin gì nói trực tiếp với Tiểu Tiệp."
Liêm Kiến Quốc mặt đầy lo âu đứng dậy, ông ta cân nhắc cách bù đắp:
Kế toán tiễn hai cha con ra tận xe, khi Liêm Tiệp lái xe, thấy cha hâm mộ nhìn công ty Thế Long đặt ở đường Phủ Nam, hắn cố ý giảm tốc độ, đi quanh một vòng. Hồi lâu mới nghe thấy cha hắn thở dài, tiếng thở đó già nua, sa sút, càng mang nỗi buồn kể không siết. Hắn không dám hỏi, chuyện đã quá lớn, hắn không giải thích được.