Q2 - Chương 258 Bàn tay ai phúc vũ phiên vân? (4)
Chi đội trưởng Phùng lần nữa thấy quả đắng mình trồng ra thật khó nuốt, khi ông ta nhận được video của vụ án đã có thể giải quyết vụ này nhanh gọn, chỉ cần triệu tập ba tên kia là xong. Nhưng ông ta vì tính toán của mình mà ngầm bắn tin cho chúng bỏ trốn...
Và giờ toàn bộ trái đắng ông ta phải nhận, trái đắng này thực sự quá khó nuốt.
Tới chi đội thì toàn bộ cảnh sát thực địa đã có mặt, ông ta dặn dò một phen, chặn Triệu Gia Thành lại, Triệu Gia Thành báo cáo, tiểu tổ chống bắt cóc đã tới, có tin tức một cái là hành động ngay. Chi đội trưởng Phùng hỏi vụ án, nghe nói thấy được CMT của Hậu Vọng Kinh và Yến Trọng Quang, hai mắt ông ta sáng lên, có thứ này chứng tỏ đối phương biết tung tích của hai kẻ nghi ngờ mất tích kia. Lại nghe hai nhà kia đã gửi cho đối phương 1000 vạn, mặt ông ta như quả mướp đắng, trong lòng thầm chửi um lên, đôi khi có những chuyện người ta nghĩ không thấu, rõ ràng là những người được giáo dục bậc cao, vậy mà lại đi một đám lưu manh trình độ văn hóa chẳng ra sao lừa.
Ngu ngốc, quá sức ngu ngốc, nếu báo cảnh sát sớm thì có khi mọi chuyện đã xong rồi.
Chi đội trưởng Phùng cố nén giận xuống, dặn dò Triệu Gia Thành:" Nhất định phải chú ý phương thức phương pháp, chuyện này tới cả mấy cục trưởng cũng bị kinh động... Tôi xem nào, giờ là 0 giờ 45 phút, tôi đoán còn có người bên trên xuống đấy, cậu chú ý trật tự hiện trường, à đúng rồi, toàn bộ phải mặc thường phục.
"Vâng!" Triệu Gia Thành lên xe đi mất:
Trên đường đi Triệu Gia Thành xem tư liệu báo án được chia sẻ chung, tiểu tổ chống bắt cóc trực thuộc cục công an thành phố, hành động của bọn họ nhanh hơn hình cảnh nhiều, cũng chuyên nghiệp hơn không ít. Từ lúc nhận báo án tới giờ đã thu thập toàn bộ vật chứng, lời khai, thậm chí còn kiểm tra thùng rác trong ngõ Tiểu Doanh, ngay cả hình ảnh giám sát của các camera xung quanh cũng đã lấy.
Đi nhanh lên lầu, tới căn phòng bên cạnh người báo án, Triệu Gia Thanh và mấy hình cảnh dừng bước, sau cánh cửa khép hờ, một chuyên gia đang phân tích.
"Tôi xin nói vài điểm sau, thứ nhất đây là hành vi gây án chuyên nghiệp, lựa chọn ngõ giao đồ cách camera giám sát gần nhất 1.2 km, không lấy được tư liệu gì có giá trị. Không bài trừ khả năng có tiền án. Thậm chí từ điểm này có thể phản ánh ra, nghi phạm rất am hiểu giao thông Lộ Châu, nếu không phải là người bản địa thì nhất định phải khảo sát hiện trường rất ký.|
"Hai là khả năng người quen gây án rất cao, hai con tin tới Lộ Châu hơn 40 tiếng, người biết bọn họ có gia sản lớn, có thể bỏ ra khoàn tiền chuộc cực cao, đếm trên đầu ngón tay."
"Ba là gây án nhiều người, không ngoại trừ khả năng là nhóm tội phạm có tổ chức, ít nhất chúng cần nhân viên chuyên xử lý sổ sách, nếu không chẳng dễ chuyển sang tiền mặt từ 9 tài khoản từ bốn tỉnh sáu thành phố, khó khăn điều tra rất cao. Tình hình đại khái là như thế, vẫn biện pháp cũ, ra tay từ người thân bên cạnh, bóc từng lớp từng lớp... A, đội trưởng Triệu tới rồi."
Thấy Triệu Gia Thành đẩy cửa đi vào, người đang nói dừng lại đi tới bắt tay, người này là Hoắc Kiệt, tổ trưởng tiểu tổ chống bắt cóc. Tuy nói là tổ trưởng, nhưng cấp bậc còn cao hơn cả Triệu Gia Thành:" Tổ trưởng Hoắc ra lệnh đi, ánh muốn chúng tôi làm gì?"
"Tiểu Phong, đưa cho đội trưởng Triệu vài danh sách..." Hoắc Kiệt phất tay, không lâu sau đợi tin đã gửi vào di động của Triệu Gia Thành, hắn nói tiếp:" Chúng tôi phán đoán sơ bộ thành phần người quen gây án rất lớn, cho nên chuẩn bị đi theo hưởng này, đội ngũ chống bắt cóc chuyên nghiệp trên tỉnh sẽ tới rất nhanh. Đội trưởng Triệu, làm phiền các anh rồi."
"Chuyện nhẹ nhàng thế này phiền gì chứ?" Triệu Gia Thành khách khí một câu, chẳng kịp ngồi xuống vừa tới đã đi ngay:
Lộ Châu không lớn, cho nên cũng chưa từng xảy ra một vụ bắt cóc tống tiền nào đáng kể, tiểu tổ chống bắt cóc từ khi thành lập tới nay chỉ hai dần công nhân bắt cóc ông chủ đòi tiền lương, chỉ hai lần đó là bọn họ thể hiện tài năng. Mặc dù hai vụ án đó đều giải quyết viên mãn, thế nhưng tội phạm đều là dân nghiệp dư, gây án do nhất thời kích động, so với hình cảnh ngày ngày tiếp xúc với nguy hiểm mà nói thì chỉ là trò trẻ con. Bây giờ phải nằm dưới sự chỉ huy của người ta, tất nhiên là khó chịu rồi, nên chẳng muốn ở lại làm con cháu cho người ta.
"Bắt vài tên ngồi bàn giấy ăn lương vào tổ, vậy mà tưởng mình ghê gớm." Quả nhiên có hình cảnh chửi mắng:
Triệu Gia Thành khoác vai hắn an ủi:" Các anh em, chuyện này có gì mà tranh nhau, chúng ta dùng nắm đấm dùng súng nói chuyện, người ta thì múa bàn phím, không phải người cùng đường. Đấy, cho cậu đi làm nhé, cậu đảm bảo đưa con tin về an toàn, lấy về tiền chuộc không?"
Nghe câu này làm đám hình cảnh đang lải nhải im hết, Triệu Gia Thành an bài mục tiêu:" Một tên Liêm Tiệp, bạn của con tin, một là Bạch Hoành Quân, sau khi báo án thì người này mất tích. Ngoài ra còn phải tới xã Bắc Trại, Sử Gia Thôn tra lại một lần."
Công tác cảnh sát là như thế đấy, đại bộ phần thời gian tinh lực tiêu hao vào thứ nghi là manh mối. Từng chiếc xe chở theo đám hình cảnh ngáp ngắn ngáp dài biến mất trong màn đêm, trong đó mục tiêu đầu tiên là giám đốc hiện nhiệm của Lư Nhục Hương, Liêm Tiệp.
Chẳng có gì bất ngờ, bị người ta nghiêm khắc tiễn khách. Người thứ hai Bạch Hoành Quân thì biến mất rồi, e là do kết bạn với nghi phạm, lo dính dáng phiền phức nên chuồn mất. Còn về phần nhân chứng ở xã Bắc Trại và Sử Gia Thôn thì phải đợi tới khi trời sáng.
Triệu Gia Thành sau khi dẫn đám đội viên đi vài vòng uổng công trở về khach sạn Đông Minh, vừa vặn nhìn thấy mấy chiếc SUV và việt dã thẫm màu tới nơi. Xuống xe có bốn nam hai nữ, bọn họ xách va ly trang bị siêu lớn, trông như du khách đi xa, nhưng Triệu Gia Thành biết đó là lớp ngụy trang của khí tài hình sự, mấy người đó vội vàng lên lầu.
Lúc này Triệu Gia Thành lại nghĩ tới vụ án thuốc nổ đầu voi đuôi chuột, nhân chứng, vật chứng, manh mối phong phú, nhưng khi theo đó mà tra lại ra đáp án không chính xác.
Đáp án chính xác là nghi phạm mà hắn luôn hoài nghi, nhưng chính nghi phạm lớn nhất lại chẳng có chứng cứ gì.
Có câu nói, hồ ly giảo hoạt tới mấy cũng không đấu nổi thợ săn, nhưng dùng vào nghề cảnh sát thì chưa chắc, nếu thực sự lưới trời lồng lộng thưa mà khó lọt thì chẳng tới mức liên tục phải tăng cường lực lượng cảnh sát. Không có chế độ nào là hoàn mỹ, tương tự, không có điều luật nào là toàn năng, luôn có kẻ sa lưới, không thiếu những kẻ đứng trên pháp luật.
Lần này cũng thế à?
1000 vạn cơ đấy, tội phạm thăng cấp quá nhanh.
Thuốc nổ, bắt cóc, tống tiền, hệ số nguy hiểm của trò chơi các lúc càng cao rồi. Từ hình cảnh tới tiểu tổ chống bắt cóc rồi chuyên gia trên tỉnh xuống, độ khó trò chơi cũng càng ngày càng lớn. Nếu đúng là cậu ta, liệu cậu ta có thoát được không?
Hắn nghĩ rất lâu, ở nơi này tổ chống bắt cóc chủ trì hết rồi, lại còn người trên tỉnh xuống, không có phần cho hắn lên tiếng. Vì thế Triệu Gia Thành nhân lúc các đội viên tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, hắn quay đầu xe, không biết vô tình hay cố ý, hắn đi về phía nam.
Trong bóng đêm, xe đi gần một tiếng, lặng lẽ đỗ lại ở Hưởng Mã Trại, tới cái nhà mà hắn biết.
Cửa khóa, ngưỡng cửa phủ lớp bụi, Lộ Châu gió cát tương đối lớn, lỗ khóa cũng có một lớp bụi. Quan sát thật kỹ, Triệu Gia Thành phán đoán, nhà này đã lâu không có người ở, hắn ngẩng đầu tầng hai, là nơi Đơn Dũng sống, trong bóng đêm tĩnh mịch, không thấy một bóng người.
Vậy ánh đèn yếu ớt trên tầng hai kia là ai?