← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 259 Chẳng ai ngờ tới. (1)

Ngày mùng 6 tháng 5, 8 giờ 15 phút sáng.

Tổ trưởng Quách Văn Ba xem đồng hồ, mới mua sáng nay, suốt cả đêm bôn ba bận rộn, bây giờ mới có thời gian vặn lưng một cái, gọi mấy đồng nghiệp đi ăn sáng, nhân lúc ăn uống thảo luận vụ án đã là thông lệ.

Tiếp nhận vụ án đã hơn 4 tiếng, bọn họ nắm được đại khái vấn đề, tiểu tổ chống bắt cóc của tỉnh là nhắm vào tình huống thực tế là những phú hào bị bắt cóc tống tiền mấy n ăm qua mà lập ra. Chủ yếu lấy kỹ thuật và đàm phán chuyên nghiệp làm chủ. Có điều với vụ án ở Lộ Châu, khi tiền chuộc đã giao, con tin không thả, đoán chừng là chẳng cần phải tốn công nữa.

Cho nên bây giờ trọng tâm của vụ án này đặt ở tuy tìm tiền chuộc với manh mối về nghi phạm, tổ trưởng Quách vừa húp sữa đậu nành vừa nói:" Vụ án này có chút đặc thù, tính huống đại khái thì chúng ta đã trao đổi rồi, giờ thì phải thống nhất tư tưởng, bắt cóc có dự mưu mà bắt cóc đột suất, tôi khuynh hướng ở cái trước hơn."

Không ai lên tiếng, đó là cách làm quen thuộc của tổ trưởng Quách khi thảo luận, dùng biện pháp phủ định của phủ định.

Hắn tiếp tục:" Xem ra mọi người khuynh hướng là bắt cóc đột suất, vậy thì tiếp theo chúng ta nên suy nghĩ, con tin bị khống chế trong tình huống nào. Có hai loại khả năng, một là ở hiện trường va chạm với thôn dân, bị người ta thừa lúc hỗn loạn bắt đi. Kết hợp với hành vi của Hậu Vọng Kinh và Yến Trọng Quang ở Lộ Châu, nghi phạm trọng điểm là người này, có thể phán đoán y bắt cóc con tin thuần túy vì trút giận, có lẽ sau khi biết thân phận của đối phương liền chuyển sang tống tiền."

Người này hiển thị trên màn hình laptop, họ Đơn tên Dũng, đối với người trên tỉnh, bọn họ lần đầu được thấy, một chàng trai làn da ngăm đen, nụ cười hiền lành chất phác. Tuổi 25, bằng cấp tốt nghiệp Học viện Lộ Châu, không nghề nghiệp chính đáng, kinh doanh thịt lừa và đồ khô, đăng ký hai thương hiệu Hưởng Mã Trại, Lộ Phong, số dư tài khoản 12 vạn 7000 đồng. Có mấy tiền án đánh nhau, 4 lần bị xử phạt trị án, nặng nhất phạt 5000.

Vậy là một nạn nhân không được cơ quan công quyền quan tâm giờ phút này đã bị đưa vào tầm ngắm.

Người cầm cốc sữa đậu, người cầm bánh bao ăn, gom đầu lại nhìn, lướt mắt qua bằng vào kinh nghiệm đã có phán đoán đại khái.

"Nói đi, có nghi vấn gì nói thoải mái." Tổ trưởng Quách đã nhìn ra sự hồ nghi trên mặt đội viên:

Chuyên gia đàm phán là nữ cảnh sát, nói:" Tôi thấy thân phận và tuổi tác đều không phù hợp."

"Vì sao?"

"Tôi đã tiếp xúc với không ít kẻ bắt cóc, chúng có vài đặc điểm chung. Thứ nhất, là kẻ hung hãn độc ác, không coi mạng người ra gì. Thứ hai là cùng đường, phải dùng hạ sách. Thứ ba đa phần thuần túy nhắm vào tiền chuộc.  Thứ tư đó là đa phần đều từng vào tù, từng bị chúng ta đả kích... Còn chàng trai này, ở thành phố nhỏ như Lộ Châu có thể tính là một thương nhân có thành tựu, tất nhiên không phải kẻ cùng đươngf. Tuy có án, nhưng vẻn vẹn là xử phạt trị an, so với kẻ bắt cóc đòi 1000 vạn thì chưa đủ  phân lượng. Cậu ta là người bị hại, chẳng lẽ sau khi hết bị xô xe, bị bắn súng, chưa tới 10 tiếng đã lập được kế hoạch bắt cóc lớn như thế? Tuổi hơi nhỏ, kẻ có thể làm ra chuyện này mà không để lại manh mối phải là tay già đời có kinh nghiệm."

Nữ cảnh sát này là nhân viên thâm niên, có kiến giải sâu về các loại nghi phạm, được đại đa số mọi người tán đồng.

"Đương nhiên, đây chỉ vẻn vẹn là phân tích thôi, trước khi nghi phạm chưa xuất hiện, vẫn không bài trừ khả năng cậu ta bắt cóc vì trút giận, sau đó phát hiện con tin có giá trị liền chuyển hướng tổng tiền." Cô lại bổ xung, có điều cũng cảm thấy bổ xung này quá khiên cưỡng:

"Được, coi như đây là một manh mối, chúng ta thông qua cảnh sát đương địa triệu tập nghi phạm này... Cứ giả thiết nghi phạm này không thành lập, vậy có một tình huống khác. Khi va chạm với thôn dân, Điền Hồng Khôi bị thôn dân bắt, hai người còn lại thấy tình thế không ổn liền bỏ chạy. Bọn  họ lạ nước lạ cái, ắt phải liên hệ với người quen. Mọi người xem bản đồ quốc lộ 209 đi qua xã Bắc Trại, thôn gần nhất cách nơi xảy ra vụ va chạm 6 km, nếu liên hệ, sẽ liên hệ với ai? Ai sẽ tiếp ứng cho họ, đưa họ về thành phố, hoặc đưa đi? Hoặc giả chúng ta có thể giả thiết, người liên hệ này lâm thời này ý đồ bắt cóc?" Tổ trưởng đề xuất một loại khả năng khác:

Cái này khó, đám quan nhị đại có quan hệ xã hội phức tạp, hơn nữa tra nhà nào cũng trợ lực trùng trung, ngay cả Bạch Hoành Quân báo án xong tới giờ cũng không rõ tung tích.

Một nam cảnh sát đeo kính đang ăn bánh bao nói:" Bên kỹ thuật chúng tôi tra được, Hậu Vọng Kinh vào 2 giờ 12 phút sáng hôm đó có gọi điện với một số điện thoại, thời gian 6 giây, tức là 2 tiếng sau khi xảy ra vụ án, hắn liên lạc với Liêm Tiệp. Theo Điền Hồng Khôi khai, đoàn người bọn họ có 4 người, bao gồm bạn gái của Hậu Vọng Kinh, bọn họ sở dĩ nổ súng vào Đơn Dũng cũng liên quan tới Liêm Tiệp. Chẳng lẽ là Liêm Tiệp vì bại lộ mà bắt con tin?"

Không thể nào, hoặc có thể nói khả năng gần như bằng 0, hai bên rõ thân phận của nhau, dù có động cơ cũng thiếu năng lực gây án.

Trong lúc thảo luận, có người đưa ra nghi vấn, vì sao Bạch Hoành Quân lại bỏ chạy, là vì sợ liên quan hay có nguyên nhân khác. Hơn nữa theo người báo án đầu tiên là Tiền Mặc Hàm phản ánh, khi đó ở hiện trường có 3 người đương địa, vì sao trong hồ sơ vụ án lại không có ba người này? Và nghi vấn lớn nhất vẫn ở tiền chuộc, 9 tài khoản, 1000 vạn biến mất, làm việc chuyên nghiệp như thế, tuyệt đối không phải đám nhà quê có thể làm.

Ăn được một nửa thì có điện thoại, tổ trưởng Quách vừa nhận máy vẻ hưng phấn át đi mệt mỏi trên mặt, tiếp đó ra lệnh:" Tôi hi vọng từng nghi vấn có thể giải đáp trong tay chúng ta. Tiểu Tần, đội trưởng Triệu và tổ trưởng Hoắc đã triệu tập được Đơn Dũng, các cậu chạy tới đội hình cảnh một chuyến, thuận tiện phản ánh với đội trưởng Triệu về tình huống của ba người khác. Ban điều tra kinh tế truy theo dấu vết tài khoản có kết quả sơ bộ, Tiểu Như theo tôi... Những người còn lại trông nhà, nếu kẻ bắt cóc gọi điện tới, chú ý cầm chân chúng."

Nói rồi ai nấy ăn nhanh nhanh cho xong bữa, bỏ lại đống cốc giấy rồi đi làm chuyện của mình. Tổ trưởng Quách trên đường đi thu được kết quả truy dấu trên tỉnh, vì có một tài khoản lập ở Lộ Châu, cho nên phải cần đơn vị điều tra kinh tế đương địa giải quyết, nữ cảnh sát xuất thân điều tra kinh tế xem tài liệu thì kinh ngạc, chỉ chỗ bất thường cho tổ trưởng Quách xem.

Két, xe phanh lại, đỗ bên lề đường.

"Sao có thể, có tài khoản có tiền ra vào à... Tôi xem nào, trong sáu tháng gần đây, nhiều nhất lên tới 300 triệu... Đây có khả năng là tài khoản bọn bắt cóc sao?" Tổ trưởng Quách thốt lên, không thể nào có chuyện này, dựa vào tư duy thông thường cũng đoán ra, những tài khoản kia phải do lâm thời thiết lập, đều là tài khoản trống dùng một lần mới đúng, sao là tài khoản từng phát sinh giao dịch còn là khoản lớn thế này:

"Đây là tài khoản rửa tiền." Nữ cảnh sát liên tục gõ phím chẳng bao lâu dựa vào số tiền xuất nhập tài khoản kia dựng lên một đồ thị phản ánh thay đổi tiền ra vào tài khoản, bằng cặp mắt chuyên nghiệp nhanh chóng nhận ra tính chất tài khoản này...  Từ lúc tiền gửi vào, chia ra chín khoản chuyển đi, lại phân thành hơn hai mươi tài khoản nhỏ, lại tập trung vào 7 tài khoản khác... Bọn họ mới truy tới tầng thứ ba, hướng đi cuối cùng sẽ gom lại một tài khoản chung, thông qua cổ phiếu, đầu tư, rồi khoản mua sắm, đấu giá, đường hoàng tiến vào lưu thông.

Một tài khoản rửa tiền bỗng dưng xuất hiện trong một vụ bắt cóc!? Không muốn nghi cũng khó.