← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 263 Không liên quan tới tín nghĩa. (2)

Sài Chiêm Sơn bị y nói làm lòng ngứa ngáy, lấy di động của mình ra đặt lên bàn nhìn chằm chằm Đơn Dũng. Không phải hắn để ý chút lợi tức đó, nhưng hắn mong đợi cười vào mặt Đơn Dũng, từ khi tiếp xúc với thằng nhóc này liên tục rơi vào thế yên, rất mất mặt. Mà hắn biết Lão Phàn lắm, đừng nói là ông ta gọi điện, dù là hắn gọi điện cho ông ta, chắc gì ông ta đã nhận máy, trong giới ai chẳng biết mắt ông ta để trên đỉnh đầu.

Không ngờ hắn đánh cược thua nhanh như thế, di động rung mấy cái rồi đổ chuông, Sài Chiêm Sơn nhìn Đơn Dũng như nhìn thấy ma.

Điện thoại của Lão Phàn gọi tới rồi.

Đơn Dũng cười gian dựa vào lưng ghế, miệng y mở rất to, nhưng âm thanh phát ra lại nhỏ, có điều cười rất vui.

Sài Chiêm Sơn được Đơn Dũng nhắc trước đâm ra không dám nhận điện thoại, cứ ngây ra tới khi điện thoại ngừng, còn chưa hỏi, Đơn Dũng đã nói:" Ông ta sẽ gọi điện lại ngay thôi."

Gặp ma rồi, di động reo ngay tức thì.

Lần này Sài Chiêm Sơn cười phá lên, xem ra Đơn Dũng nói đúng rồi, Lão Phàn dứt khoát đã xảy ra chuyện, nếu không làm sao gọi điện đòi tiền sớm thế:" Sao, tôi phải làm gì đây, cậu hẳn là có tính toán rồi chứ?

"Anh phải tin tôi, cứ kệ ông ta sẽ thấy kết quả ngay thôi, chẳng lẽ anh muốn để cảnh sát phát hiện người cuối cùng mà ông ta liên lạc lại là anh à?" Đơn Dũng nhắc nhở vừa đủ:

Điểm này Sài Chiêm Sơn nghe theo, kệ cho di động reo, lấy ra cái di động khác, mở máy, bấm số, an bài:" Vũ Tử, tình huống bên kia thế nào rồi?.... Theo dõi sát, có chuyện gì báo về ngay... Đúng, là số máy này."

"Hình như ông ta chuẩn bị chuồn." Sài Chiêm Sơn đặt di động xuống nói, còn giải thích địa điểm theo dõi là trong khu dân cư bình thường, bám theo ông ta suốt từ trưa, rất lâu không thấy ra:

Đơn Dũng vừa thưởng thức trà vừa nói:" Không phải hình như, mà nhất định sẽ chuồn, trước khi chuồn lấy về được bao nhiêu phải lấy bấy nhiêu, lúc này ai còn để ý tới chữ tín gì nữa, giữ mạng đã chứ."

"Vậy là tiền ông ta đem rửa bị cảnh sát nhắm vào rồi à?" Sài Chiêm Sơn thấy Đơn Dũng gật đầu thì thở ra một hơi dài, chuyện này chơi lớn quá rồi, cảnh sát thu hoạch lớn, nhưng với Lão Phàn thì là chuyện chết người, số tiền đó có rất nhiều thuộc về đám buôn bán ma túy, sòng bạc, buôn người, làm mất tiền của những kẻ đó chỉ có chết.

Đơn Dũng không đợi hắn hỏi đã nói trước:" Anh Sài lo hậu quả đấy à?"

"Cậu nói xem, Lão Phàn mất tiền là bằng với mất cái này rồi." Sài Chiêm Sơn chỉ đầu, nói rõ tầm nghiêm trọng của sự việc:" Nếu có người biết tôi và cậu giở trò, cái này của chúng ta sẽ bị người ta cắt xuống đem cân đấy."

Đơn Dũng cười rất tươi, y sao không hiểu chuyện này chứ:" Cho nên tôi đã có lời giải thích kín kẽ cho chuyện này, anh thấy câu chuyện này ra sao? Đám thủ hạ nổi lòng tham, bắt cóc hai tên công tử nhà quan, kết quả ngu xuẩn làm hại cả ông chủ."

Tới lúc này Sài Chiêm Sơn mới thực sự kinh hoàng, nhìn Đơn Dũng như nhìn thằng điên, hạ thấp giọng xuống, nói như rít qua kẽ răng:" Cậu bắt cóc hai thằng kia thật đấy à?"

"Không, tuyệt đối không, hai thằng đó trông thể nào tôi còn chẳng biết nữa là." Đơn Dũng nói thật, y chưa từng tiếp xúc với hai tên đó, lập tức lại cười gian:" Có điều tôi có vẻ đoán ra được chúng ở đâu, giống như tôi có thể đoán được Phàn Ngũ Nghĩa gọi điện tới được. Anh Sài, anh có tai mắt khắp nơi, giúp tôi tìm một kẻ gánh tối thích hợp trong số thủ hạ của Phàn Ngũ Nghĩa đi, phân lượng đủ một chút."

"Thằng chó, cậu đúng là thằng chó mà." Sài Chiêm Sơn trừng mắt lên chửi mấy câu, hắn đã xâu chuỗi lại sự việc rồi, Đơn Dũng bắt cóc hai người kia đòi tiền chuộc, lại đem tiền chuộc gửi vào tài khoản của Phàn Ngũ Nghĩa. Mẹ nó, tài khoản đó là do mình cung cấp, giờ thì lên thuyền giặc của người ta rồi, có chối cũng không được. Sài Chiêm Sơn càng nghĩ càng tức, lại chửi thêm vài câu rồi mới bấm số điện thoại, xác nhận lần nữa, viết gì đó lên tờ giấy đưa Đơn Dũng:" Hắn đó, Lưu Nhị Lôn... Số di động, hôm ấy chính hắn dẫn người đi xử lý cậu."

Đơn Dũng xem số, nhanh chóng lấy di động thay sim, vừa nhập số vừa hỏi:" Anh Sài, giọng điệu giang hồ Lộ Châu nói ám hiệu thế n ào? Ví dụ tôi là phỉ A, gọi điện cho phỉ B Lưu Nhị Lôn, bảo Lão Phàn muốn hắn chuyển hàng tồn đi phải nói sao?"

Sài Chiêm Sơn tức tới bật cười, nếu tay giang hồ già đời như Phàn Ngũ Nghĩa mà biết bị thằng nhóc mới ra trường trị cho sống dở chết dở thì không biết có cảm tưởng gì, hắng giọng nói:" Thế này, anh Lôn, nhà kho bị dột, Phàn gia bảo chuyển hàng nơi đó đi."

.........................

"Ra rồi, xách theo hai cái va ly rất lớn... Chuẩn bị chuồn sao?"

Từ trong căn nhà nào đó của khu người Hồi có một đoàn người đi ra, không nhìn kỹ thì gần như không nhận ra được Phàn Ngũ Nghĩa đã hóa trang. Phàn Ngũ Nghĩa đội một cái mũ du lịch che nắng, đi lên một chiếc xe bình thường, còn chiếc Land Cruiser bắt mắt để cho đám thủ hạ, mấy tên thủ hạ đang vất vả cho hai cái va lý lớn vào cốp sau. Tiếp đó hai chiếc xe khởi đông rời tiểu khu.

Tất cả chuyện này lọt vào mắt lái xe của Sài Chiêm Sơn đang theo dõi qua ông nhòm, hắn lập tức gọi điện cho ông chủ Sài, mệnh lệnh vẫn là câu đó: Bám theo.

Hắn đi nhanh xuống lầu, liên hệ với người trên một chiếc xe, hai người bám sát gót, mười mấy phút sau xe đã rời khỏi thành phố, chắc chắn là bỏ trốn rồi, lần nữa gọi điện báo cho ông chủ Sài.

"Ông ta muốn chạy." Sài Chiêm Sơn rốt cuộc cũng nhìn thấy hiệu quả mà Đơn Dũng nói, có điều hắn có hơi lo, cảnh sát luôn quá chậm, tội phạm thì lại chuồn quá nhanh, chẳng may để Phàn Ngũ Nghĩa chạy mất thì sẽ là mối lọa lửng lơ trên đầu.

"Tôi có vấn đề này, anh Sài, đạo nghĩa giang hồ quan trọng hơn hay là bản thân quan trọng hơn:

Đây là vấn đề mà đáp án hiển nhiên tới mức Sài Chiêm Sơn không thèm đáp, nhưng nhiều năm qua, hắn luôn tìm kiếm một sự cân bằng trong giới giang hồ hỗn loạn, ra tay rất dè dặt.

"Anh nhất định có cách rồi, không cần tôi nói nữa, nhưng mà tốt nhất là anh nhanh lên, đừng để ông ta kịp thở lấy hơi, nếu không như anh nói rồi đấy, nếu thua, tôi và anh sẽ mất cái này." Đơn Dũng chỉ lên đầu giục:

Sài Chiêm Sơn trừng mắt với y rồi lại cầm di động lên.

................

Biệt thự tiểu khu Hoa Viên, phá cửa xông vào, trong nhà chỉ có giúp việc; chung cư Tân Hoa, không có ai; nhà ở tiểu khu Huệ Phong, đột nhập qua cửa sổ, trống không...

Liên tục tấn công mấy nơi không có người, trung tâm chỉ huy lâm thời thiết lập ở khách sạn Đông Minh sốt ruột, khó khăn lắm mới moi ra được thế lực ngầm rửa tiền có liên quan trực tiếp tới bọn bắt cóc, lãnh đạo các cấp coi trọng cao độ tiến triển. Vậy mà đúng lúc bắt người lại để lộ tin, Kiều Tái Liễu vừa khai ra thì Phàn Ngũ Nghĩa biến mất, mấy nơi ở đều không thấy ai, nhất là ảnh sát tới biệt thự mà Kiều Tái Liễu chỉ điểm thì giúp việc nói vừa đi nửa tiếng, hơn nữa nhận được điện thoại liền vội vàng đi ngay.

"Mẹ nó, nội bộ có người báo tin." Tổ trưởng Quách nghe báo cả tiểu khu Huệ Phong cũng không bắt được người thì nổi khùng chửi bới, không thể tránh khỏi có nội gián, nhưng không ngờ loại chuyện này mà cũng dám lộ ra:

Trong phòng im re, không ai nhìn ai.

Triệu Gia Thành và Hoắc Kiệt cùng với chi đội trưởng Phùng vừa tới nơi thì nghe thấy câu này, sắc mặt ai nấy đều khó coi.

Quách Văn Ba chẳng nể nang gì nữa:" Xong chuyện này nhất định phải làm sạch nội bộ, chuyện lớn như thế cũng dám tiết lộ, đúng là chê mình sống quá lâu."