Q2 - Chương 264 Đại án như sơn. (1)
Có chửi tên nội gián tới mấy, cũng chẳng ích gì cả, manh mối đứt hết rồi, với lại xảy ra chuyện như thế, ai cũng khó tránh khỏi bị nghi ngờ, nhất là cảnh sát địa phương có muôn vàn mối liên hệ với thế lực đương địa.
Đang lúc nhạy cảm như thế thì có tiếng di động, tất cả nhìn vào Triệu Gia Thành, hắn tỏ ý là số lạ, không ngờ tổ trưởng Quách mắt tóe lửa chỉ:" Nhận máy, bật loa ngoài, nhận máy ngay."
Triệu Gia Thành tái mặt, giọng điệu này rõ ràng coi hắn là kẻ báo tin, tức giận ấn nút nghe, giọng khó tránh khỏi cao lên:" Ai đấy?"
Cả đám người nghiêng tai lắng nghe, bên kia đủng định nói:" Anh chưa chắc nhớ ra tôi là ai, có điều tôi biết đội trưởng Triệu anh đấy."
"Nói nhảm, có chuyện gì nói đi, không tôi cúp máy." Triệu Gia Thành nổi nóng, ăn nói mập mờ thế này định hại mình chắc:
"Tôi muốn giúp anh, đương nhiên cũng là giúp mình thôi." Giọng đối phương rất khàn, rất quái dị, hiển nhiên không phải giọng thật:
"Vớ vẩn, lăng nha lăng lăng nhăng." Triệu Gia Thành muốn cúp máy, nhưng có một cánh tay đã ngăn lại, chính là tổ trưởng Quách, mặt mày nghiêm khắc, chỉ điện thoại, ý nói, tiếp tục đi:
"Ha ha ha, không hề vớ vẩn, mà thật đấy, hình như tôi biết các anh đang tìm người."
Cả đám đang buồn ngủ có người mang gối tới tặng rồi, lại chẳng nín hơi lắng nghe, Triệu Gia Thành tới lúc quan trọng vẫn giữ được bình tĩnh:" Chúng tôi không tìm người mà chúng tôi bắt người, ngày nào cũng bắt, anh giúp được gì chứ? Trước đó nói xem anh là ai đi."
"Không có thành ý, anh nói với tôi muốn bắt ai, tôi sẽ nói ở đâu." Đối phương như đang đùa:
"Bắt anh đấy, nói đi, anh ở đâu?" Triệu Gia Thành cũng dứt khoát đùa với đối phương luôn:
"Ha ha ha, tôi sợ chết lắm, không nói với anh đâu, có điều tôi có thể nói với anh, một người họ Phàn... Thôi, chưa chắc anh có hứng thú, tôi tìm cảnh sát khác báo cáo vậy, nói không chừng là có thưởng."
Một câu làm đám cảnh sát mất kiểm soát, đổ trưởng Quách xông tới hỏi:" Không, chúng tôi có hứng thú, anh báo cáo cũng có thưởng, có phải anh nói tới Phàn Ngũ Nghĩa."
"Đúng, chính là Ác Quán Mãn Doanh Phàn Ngũ Nghĩa, hiện giờ ông ta đang men theo đường cao tốc tới tỉnh thành, biển số xe N34289 và AM345... Chúc các anh may mắn."
"A lô, a lô, anh là ai?"
"À, coi tôi là người bị hại bởi đám vay nặng lãi đi."
Tít tít, bên kia đã cúp máy, tổ trưởng Quách như nổi điên cầm bộ đàm hét:" Các tổ thực địa chú ý, tập kết ở lối vào đường cao tốc Nam Quan, truy lùng hai chiếc xe, N34289 và AM345."
Vừa nói vừa đi, hắn muốn đích thân ra trận, còn liên hệ với cảnh sát giao thông phong tỏa đường cao tốc, chẳng mấy chốc còi cảnh sát hú vang, vun vút lao đi.
..........................
Sài Chiêm Sơn tắt máy, hơi nghiêng người phun ra bàn trà, miệng ngậm nước nói chuyện, âm thanh phát ra biến vị, giống như dùng máy biến âm, đơn giản nhưng không dễ làm, không tin cứ thử ngậm nước nói xem.
"Cậu hài lòng rồi chứ?" Sài Chiêm Sơn tháo nắp di động, lấy sim ra:
Đơn Dũng sắc mặt thản nhiên:" Vẫn chưa đủ, nhìn thấy ông ta xui xẻo tôi mới hài lòng, chỉ tiếc không thể tới hiện trường."
"Cậu nhắm vào Phàn Ngũ Nghĩa là vì ông ta phái mấy thằng ăn hại đi truy sát cậu à?" Sài Chiêm Sơn giờ không cần phải cố kỵ gì nữa:
"Đó là mối nguy hiểm tiềm tàng, tôi không muốn có lần thứ hai." Đơn Dũng thấy giọng hắn là lạ thì ngạc nhiên:" Anh Sài, anh cũng đã lăn lộn bao năm, không tới mức lòng dạ mềm yếu như thế chứ? Ngay cả thương trường cũng là cá lớn nuốt cá bé, anh phải thấy quen cảnh đen ăn đen rồi chứ?"
"Cậu làm vậy không phải đen ăn đen, mà là đen hại đen, nói thật tôi hơi đồng tình với Lão Phàn, ông ta chết mà không biết sao mình chết." Sài Chiêm Sơn khẽ lắc đầu:
"Anh không cần đồng tình, ông ta đã chơi đùa XHĐ thì đừng trách người ta đen hơn ông ta, ông ta phải chấp nhận thôi." Đơn Dũng cầm lấy di động gửi tin nhắn:
Sài Chiêm Sơn cảm giác ánh mắt Đơn Dũng vừa mới liếc qua mình, y cảnh cáo mình sao? Một vị lão đại XHĐ cứ ngã thế sao, chỉ vì một câu nói của y, nhưng y nói được làm được, hắn không khỏi khiếp sợ... Kẻ này tuyệt đối đừng trêu vào, dù chỉ là một lần.
………. …………
Bánh xe lăn vèo vèo, tiếng gió thổi ù ù, xe đi trên đường cao tốc, Phàn Ngũ Nghĩa chớp mắt, chỉ thấy toàn cây với núi, cho dù lúc này là đầu hè, với ông ta mà nói cũng tiêu điều như mùa thu. Ông ta bấm cửa sổ trượt, gió mát ùa vào, làm ông ta không thoải mái lại đóng cửa sổ, nghiêng người nhìn gương chiếu hậu, chỉ thấy chiếc Land Cruiser không phát hiện chuyện ngoài dự liệu làm người ta khiếp đảm.
Gần trưa nhận được điện thoại nói lộ rồi, ông ta không tin, thậm chí còn tự mình tới khách sạn Kim Uy xem, khi tới nơi thì tầng lâu đã bị phong tỏa, mười mấy cảnh sát thường phục kiểm tra khách ra vào, ông ta không dám tới gần. Ông ta biết cảnh báo không sai, bại lộ rồi, nhưng tới lúc này ông ta vẫn không nghĩ ra mắt xích nào có vấn đề. Toàn bộ sổ sách được kế toán có thâm niên xử lý, thao tác dựa theo nguyên tắc tài vụ một cách nghiêm ngặt, về lý luận mà nói không thể tra ra vấn đề. Trừ nguồn gốc tiền thì toàn bộ không có vấn đề, mà vấn đề nguồn tiền thì cảnh sát không nắm được.
Chuyện luôn xảy ra khi anh ở lúc đắc ý nhất, Phàn Ngũ Nghĩa nhớ tới có lần lên miếu Nương Nương ở Lão Đính Sơn, vị sư già nói với ông ta, tích tiểu thiện thành đại cát, tích tiểu ác thành đại hung. Hiện giờ xem ra, có những đạo lý nhìn rất nông cạn, tới khi gặp rồi mới thấu triệt, giống như câu "thường đi bên sông, sao không ướt giày", lúc ướt rồi mới nhận ra, mình tự phụ thật nực cười.
"Tới đâu rồi?" Phàn Ngũ Nghĩa hỏi lái xe:
"Đoạn Thấm Nguyên rồi ạ." Lái xe nói:
"Tiểu Phong, cậu theo tôi tám năm rồi nhỉ." Ông ta nhìn lái xe còn chưa thoát hết vẻ non nớt, lại nhìn hai cái va ly lớn trong xe, đó là tài sản sót lại của cả đời này:
"Tám năm hai tháng ạ." Lái xe cười thật thà, hắn lái xe cho ông chủ từ năm 16 tuổi cho tới tận bây giờ:
"Nếu lần này tôi mà ngã, e là sẽ không còn cơ hội trở mình nữa. Tiểu Phong, cậu thành thật về quê đi, trồng vài mẫu ruộng, cưới bà nương thôn quê, sống cho tốt. Cậu không dính vào chuyện gì, cảnh sát không làm khó cậu đâu." Phàn Ngũ Nghĩa cũng không nói rõ được vì sao ông ta nói những lời này:
Lái xe an ủi:" Không sao đâu chú Phàn, chú là người tốt có trời giúp, sẽ hóa dữ thành lành mà."
"Ha ha, cái thằng ngốc này, tôi mà bị cảnh sát bắt được là kết cục tốt nhất, tiền trong tay tôi đại bộ phận không phải của tôi, nếu mà đánh mất, đám người kia sẽ ăn sống nuốt tươi tôi... Tiền chẳng phải thứ gì tốt, thiếu nó thì cậu phiền lòng, mà có nó thì cậu cũng phiền lòng. Ngày suy đêm nghĩ, nghĩ không ra có bao nhiêu mới là đủ. Đợi một ngày cậu không còn cơ hội không còn thời gian nữa cậu mới nhận ra, con người kỳ thực không cần nhiều như thế, ba bữa cơm thô, ảo vải đủ ấm là đủ rồi." Lão Phàn cứ lải nhải nói chẳng biết cho ai nghe, mắt nhắm lại, mấy chục năm nhân sinh thoáng qua trước mắt, từ một kế toán nhỏ bị cho thôi việc ở quỹ tín dụng có thể đi tới ngày hôm nay, ông ta cực kỳ tự phụ. Thế nhưng bây giờ nhìn lại tựa như một giấc mộng hoang đường, khi sắp tỉnh mới phát hiện, mình mơ về người khác, còn mình thì vẫn là mình.
Lái xe không hiểu những lời thâm thúy đó của ông chủ, hắn cũng chẳng hiểu, ông chủ nhiều tiền như vậy còn lo buồn gì nữa.
Xe vẫn ổn định đi về phía trước, loáng thoáng nghe thấy tiếng còi cảnh sát, hai mắt Phàn Ngũ Nghĩa mở ra, gân xanh nổi chằng chịt làm gương mặt ông ta trở nên hết sức hung tợn, ông ta không cam tâm, không muốn chết một cách hô đồ như vậy, lấy điện thoại ra bấm số.