← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 273 Ai thắng ai bại ai buồn ai vui. (5)

Bán đứng bạn bè không tốt đâu nhé." Đơn Dũng cố ý nói:

"Cũng không tính là bán đứng, dù sao cũng là chuyện chắc như đinh đóng cột, hôm qua Vương Nghĩa Hào của Hóa công Tả thị và Lý Mân Liên ra mặt đàm phán với cha con Liêm gia, hai bên đạt được hiệp nghị chuyển nhượng rồi." Sài Chiêm Sơn ném ra một quả lựu đạn, hắn nghĩ chắc chắn Đơn Dũng không biết:

Đơn Dũng chấn động chưa đầy nửa giây đã bật cười:" Bẫy thôi."

"Sao cậu biết."

"Hiệp nghị này chỉ là kế hoãn binh, cầm chân cha con Liêm Gia, sau đó tung chuyện xấu ra, chuyện gì đây? Có khả năng là thịt đông và kho lạnh, nếu như đi vào trình tự pháp lý thì không chỉ Liêm gia tất cả những người tham dự đều bị bắt sạch một mẻ. Chuyện lớn thế này Tần Quân Hổ không thao túng được, hẳn là chiêu của Lương Côn Kiêu rồi. Lý Mân Liên có thể đưa đoạn video kia lên ĐTH tỉnh, hẳn cũng là nhờ Lương Côn Kiêu. Trước kia hai nhà đó đã thỏa thuận ăn chia rồi phải không, trước tiên bọn họ dùng tôi như con tốt, bây giờ lại thấy tôi chạy quá nhanh sợ không khống chế nổi chứ gì?"

Sài Chiêm Sơn không còn quá kinh ngạc về trí tuệ của Đơn Dũng nữa rồi, hắn chỉ không ngờ tới giờ Đơn Dũng vẫn giữ được đầu óc tình táo như vậy thôi.

Đơn Dũng cũng biết hắn đang nghi hoặc cái gì:" Cũng chẳng có gì to tát, người trong cuộc hồ đồ, người ngoài nhìn thì thấy rõ. Nếu anh không định trục lợi từ đó thì anh cũng sẽ nhìn thấy rõ thôi. Ví như tôi đã nhìn ra, với thân phận của anh đâu cần phải lấy lòng Lý Mân Liên, anh sở dĩ làm vậy là có theo đuổi... Anh Sài chắc là không thiếu nữ nhân, quanh năm ở trong ổ nữ nhân, không tới mức bị cô ta làm mê mệt, vậy chỉ có lợi ích... À, tôi đoán ra rồi, hội sở ở Di Long Loan chứ gì?"

Sài Chiêm Sơn kinh ngạc mắng:" Chó thật, thế mà cũng đoán được à, không cái gì qua mắt được cậu … Đúng, sau khi chuyện thành công, hội sở ở Di Long Loan sẽ đó tôi kinh doanh, điều kiện kém là tôi đảm bảo an toàn cho mấy người đó, tôi đầu tư vào đó hơn 800 vạn, nhân sự của Duy Đặc đều dùng vào đó cả rồi."

"Vô ích thôi, mấy thằng tay chân của Lão Phàn có súng đều vô dụng, mấy người của anh làm được gì?"

"Không phải đề phòng cảnh sát mà để đề phòng thằng chó cậu đấy."

Đơn Dũng hiểu ra, bật cười thành tiếng: "Tôi còn khó đề phòng hơn cảnh sát."

"Đừng vênh váo vội, cũng đừng khuyên tôi, tôi còn định khuyên cậu đấy, tôi thấy chuyện vừa đủ là dừng, không phải tôi ngăn cậu, mà tiếp tục thế này chẳng phải thành cậu đối đầu với Lương Côn Kiêu à? Lư Nhục Hương có đáng để cậu lấy mạng ra đổi không, cậu mà thiếu tiền, anh đây cho cậu, dù sao chúng ta ăn bẩn được không ít." Sơn Chiêm Sơn nửa đùa nửa thật đói, tựa hồ nghĩ thay Đơn Dũng:

Trong đó trộn lẫn bao nhiêu lòng riêng đây? Chắc là năm năm, Đơn Dũng không dễ tin người, càng không dễ thuyết phục:" Tôi sớm buông bỏ rồi, vốn tôi nghĩ, ngã ở đâu thì đứng lên từ đó, về sau tôi nhận ra điều ấy thật ngu xuẩn, nến chẳng sao. Chỉ cần đứng lên là được, nói không chừng tương lai còn tới vị trí cao hơn vốn có... Bây giờ tôi lại càng tỉnh táo, bao năm qua tôi luôn muốn lấy lại Lưu Nhục Hương, là vì tôi mất đi tôn nghiêm, tự tin và dũng khí sống tiếp từ đó, nếu muốn tìm về thì là tìm những cái đó, không phải là Lư Nhục Hương."

Chuyện đó Sài Chiêm Sơn cũng biết phần nào, từ công tử nhà giàu thành nông dân vùng núi, đổi lại hắn bây giờ nếu mất tất cả cũng không chịu nổi. Hắn cũng thấy để Đơn Dũng thu hồi Lư Nhục Hương là chuyện đương nhiên, chỉ tiếc là không có năng lực ấy, đấu tranh thương trường không có thương xót, dù ai làm chủ Lư Nhục Hương cũng không phải là Đơn Dũng. Hắn muốn khuyên nhưng chẳng biết nói gì, nên liền ngậm miệng."

Trầm mặc hồi lâu hai người đều có điện thoại, Sài Chiêm Sơn nhận điện, mặt mày trở nên nghiêm trọng, còn Đơn Dũng nhận điện thoại lại cười lớn.

Khi cả hai cùng bỏ điện thoại xuống, Đơn Dũng cười n ói:" Thật không có lẽ trời nữa rồi, cái thằng ăn hại Lôi Đại Bằng thi đỗ công vụ viên, người giúp hắn gian lận thì lại trượt vỏ chuối. Thế nào hắn cũng đắc ý rất lâu cho mà xem."

"Đúng là không còn lẽ trời nữa, Liêm gia đã thuyết phục được toàn bộ cổ đông, ngày kia ký hợp đồng rồi, xem ra ông ta nóng lòng rút ra lắm rồi. Phương Vạn Long hiện giờ cũng đã sợ, chủ động tìm Tần Quân Hổ, nói không chừng là chuyện kho lạnh và thịt đông, muốn giải quyết riêng tư với nhau, bọn họ thúc giục tôi về thương lượng." Sài Chiêm Sơn nói tin tức mới nhất, diễn giả thành thật rồi:

Tình thế chuyển biến xấu nhanh chóng, hắn nghĩ đối phương hẳn thấy đại thế đã mất, mua lấy tốt hơn là lưỡng bại câu thương. Nếu như kho lạnh lại về tay Tần Quân Hổ, vậy đối Lư Nhục Hương không thành vấn đề. Có chủ tịch Lương và Vương Trác ra mặt, không bao lâu sau hắn có thể đường hoàng lộ diện với danh xưng là nhà doanh nghiệp dân doanh rồi. Còn về phần đám người Liêm gia, có thể dùng số tiền bán Lư Nhục Hương sống thư thái hết phần đời còn lại, hai bên đều lùi lại một bước, thỏa hiệp với nhau viết dấm chấm kết thúc tất cả.

Chỉ là Đơn Dũng mạo hiểm vất vả một phen chẳng có gì, trở thành làm nền cho người khác.

Đơn Dũng không có phản ứng gì, đặt con cá đã nguội lên giá nướng lại:" Cá đã ăn, anh đi được rồi. Tôi luôn là người ngoài cuộc, đến giờ vẫn thế."

Sài Chiêm Sơn vì câu nói đó mà ngồi ngây ra, đợi rất lâu Đơn Dũng không quay lại nữa, hắn đành đứng dậy cáo từ, vừa đi vừa thi thoảng quay đầu nhìn Đơn Dũng đang chuyên tâm nướng cá, hắn có cảm giác không lành, chuyện này chưa kết thúc đâu, người duy nhất có quyền đặt dấu chấm hết không phải là bọn họ.

……………. ………….

Men theo đường vành đai đi bảy km, thôn lang ruộng lúa ngày xưa đã mọc lên từng ngôi nhà, tốc độ mở rộng của thành phố hiện đại làm người ta chấn kinh. Ít nhất khiến ông chủ Tần quay về chốn cũ phải chấn kinh, chẳng qua mới chỉ một năm thôi mà khu vực này gần như đã hòa cùng với thành phố làm một. Đường Tây Uyển thẳng tắp đang được khẩn trương thi công, chẳng bao lâu nữa đi xe từ đây vào trung tâm thành phố sẽ chỉ mất mười mấy phút.

Gần tới rồi, gần lắm rồi, kho lạnh Tây Uyển đã ở trong tầm mắt, Khổng Tường Trung lái xe bất giác đi chậm lại để người bạn mình nhìn thật kỹ nơi phất đấu cả đời, mấy chục năm lên xuống gập ghềnh, kho lạnh này chính là người chứng kiến. Nhớ lại hai người từng phong quang độc chiếm một phương, vậy mà chớp mắt một thì tù tội, một thì lưu lạc tận chân trời. Rồi lại chớp mắt một cái, tựa hồ khôi phục vinh quang ngày nào, khiến người ta cảm khái không thôi.

Cách kho lạnh chưa tới một km nữa thôi, Tần Quân Hổ hô dừng lại, Khổng Tường Tung dừng xe, ở góc độ này vừa vặn có thể thấy kho lạnh, xe xa là dòng người xe tấp nập, tựa đang vận chuyển gì đó, hẳn là di dời. Cái khó lạnh này sau khi rơi vào tay công ty Thế Long, bọn họ không hề định kinh doanh nó, mà chỉ đợi đất tăng giá. Có lẽ là do Lương Côn Kiêu đã bóng gió, hoặc là Phương Vạn Long phát hiện ra dấu hiệu không ổn. Hôm qua n ghe được tin tức ngoài dự liệu từ chỗ chủ tịch Lương, làm Tần Quân Hổ tức thì rối loạn thế trận.

Phương Vạn Long chấp nhận chuyển nhượng, hoặc có thể nói là nhường ra, trả lại nguyên xi kho lạnh Tây Uyển, chỉ đợi Tần Quân Hổ tiếp nhận. Sự kiện này rốt cuộc vì sao lại xảy ra, tới giờ Tần Quân Hổ vẫn chưa có tin tức chính xác. Có điều ông ta nghĩ, hẳn là thủ đoạn của chủ tịch Lương, nói rõ thiệt hơn với Phương Vạn Long. Vốn định dùng vụ án kinh tế lật cả ổ đám này, dù có kẻ lọt lười thoát được, cũng khó thoát được bàn tay của Tần Quân Hổ. Mấy người kia khiếp sợ uy danh của Tần Quân Hổ, lại sợ thế lực Tả thị, vì thế mà có sự thoải hiệp này.

Nhìn qua có vẻ như tất cả đều thắng, cả nhà đều vui.