Q2 - Chương 272 Ai thắng ai bại ai buồn ai vui. (4)
Sài Chiêm Sơn cúp máy xem đồng hồ, đã 13 giờ chiều rồi, bất tri bất giác ngồi ở Hưởng Mã Trại hơn hai tiếng mà không nhận ra, đặt di động xuống. Tay còn lại cầm con cá nướng đã ăn một nửa, lại cẩn thận cắn nhẹ, nhằn xương ra, thử vị thịt tươi trong miệng, gật gù thích chí nói với người đang nướng cá:" Đơn Dũng, tay nghề này cậu học của ai thế, không kém Tây Hồ Ngư Trang."
"Sai, phải nói là ngon hơn họ nhiều mới đúng, nguyên liệu tự nhiên chọn lựa kỹ càng, dầu ép thủ công, ớt là Đại Hồng Bào hơn bốn mươi đồng một cân, ngay cả nước giảm nhiệt cũng do mấy gia vị nấu thành, ngấm tới tận xương, họ làm nổi không?" Đơn Dũng chăm chú vào cá đang chảy mỡ xèo xèo trên than:" Cá này là cá thường đấy, nếu là cá tự nhiên ở đập nước còn ngon hơn. An tới không đúng lúc, anh mà không tới tôi sang nhà hàng xóm ăn tạm."
Sài Chiêm Sơn ậm ừ, mùi vị không cần nói, vừa ăn cá vừa rót rượu Khúc tự nấu, uống xụp một tiếng, hồi lâu mới nhận ra chỉ có mình ăn, Đơn Dũng còn chưa động đũa, mời hắn ăn cùng. Đơn Dũng nói nhìn người khác ăn vui vẻ còn vui hơn mình ăn, rồi cũng cầm cá mang về ngồi đối diện Lão Sài.
Vẫn là cái tiểu viện đó, nhưng thời đầu hạ lại mang một phong tình khác, khắp nơi là sắc núi xanh ngắn, ở gần là bóng cây rậm rạp, cho dù là ánh nắng chiếu thẳng vào cũng chẳng thấy nóng nực. Ngẩng đầu lên thấy cây lê ở nhà bên vươn cảnh sang, vừa vặn ngay trên đỉnh đầu hai người. Phong cảnh nên thơ thế này chẳng trách người thành phố lại từ xa chạy tới chơi nông gia nhạc. Sài Chiêm Sơn nhìn thêm vài cái, lại thấy sảng khoái hơn vài phần, nói:" Tôi nhớ lần đầu tới đây, cảm giác không tốt thế này."
"Khi đó là mùa đông mà."
"À, đúng đúng, lần đó gặp cậu, mặc dù cậu bề ngoài thật thà, tôi nghĩ cậu đang ngầm toan tính đối phó với tôi thế nào hả?"
Đơn Dũng cười:" Khi đó anh cùng một bọn với tên thiếu gia chó má, tôi chủ yếu tính kế với hắn trước, còn chưa nghĩ tới anh.
"May mà chưa nghĩ, nếu không giờ tôi chẳng biết mình đang ở đâu, ha ha ha... Thú vị lắm, biết vừa rồi tôi nhận được cuộc điện thoại gì không?"
"Gì thế?"
"Của Lão Khổng, nói cả chi đội trưởng lẫn chính ủy của chi đội điều tra kinh tế bị cách ly rồi, không biết kéo theo bao người. Thế này thì mấy vị ở Di Long Loan gặp khó rồi, tiền bỏ ra không ít, chưa làm việc đã vào tù sạch, ha ha... Cậu biết Lão Khổng nói gì không, bảo tôi chú ý cậu, nói có cơ hội thì khuyên cậu, ngàn vạn lần đừng gây thêm sự cố gì nữa, nếu không chẳng ai chịu thấu, ha ha ha... Giờ tôi đoán, bọn họ sợ hết rồi, chắc là mơ ước lớn nhất của đám đó là bình yên ngồi đây ăn cá nướng như tôi với cậu."
Tựa hồ nhiễm một chút tính hả hê trên nỗi đau của người khác, Sài Chiêm Sơn nói chuyện của đám người kia tự như một trò cười. Vừa nói vừa cẩn thận gặm xương cá, nhấm rượu, nhàn nhã vô cùng. Đơn Dũng không uống rượu, vết thương toàn thân con đau, không biết nghĩ gì, ăn hai con cá rồi thôi.
Trước khi tất cả mọi chuyện kết thúc, y ăn uống chẳng có khẩu vị gì, chuyện vướng bận trong lòng rất nhiều, đa phần đang lơ lửng. Ví như Tống Tư Oánh đưa cha mẹ đi du lịch, không biết cha mẹ có nhận ra điều gì khác thường không? Ví như tin nhắn kia công hiệu ra sao y còn chưa biết, mặc dù hận hai tên bắn mình, nhưng chưa tới mức muốn chúng chết, lo đôi đó chết trong mỏ, chẳng may như thế thì e chuyện không lành. Rồi lại như xảy ra chuyện lớn như vậy, đám người có dính líu tới Lư Nhục Hương đều rụt cổ lại, tiếp tục hay dừng ở đây, Đơn Dũng cũng thấy chơi quá tay rồi.
Nhưng bảo dừng lúc này ư, vậy chuẩn bị bao năm qua của y thành vô nghĩa à? Uất hận bao năm nói bỏ là bỏ sao?
Chỉ là làm nữa, e là mình cũng cuốn vào, y chẳng sợ gì cả, nhưng còn cha mẹ thì sao?
"Đang nghĩ gì thế?" Sài Chiêm Sơn nhận ra Đơn Dũng đang do dự, hỏi:
"Anh nói xem nghĩ gì?" Đơn Dũng chỉ đành đẩy lại bằng một câu như thế, thực ra nghĩ gì thì hai bên đều biết, nếu không Lão Sài đã chẳng tới nhà hôm nay:
Quả nhiên Sài Chiên Sơn nói:" Điểm này tôi không đánh giá cao cậu, dám làm dám chịu, làm rồi mới sợ thì có tác dụng gì?"
"Đừng vớ vẩn, nói gì tôi, anh chịu nổi không? Chịu nổi anh đã chẳng tới đây hóng mát." Đơn Dũng mắng, không phải là không dám mà là không có năng lực gánh chịu hậu quả, một khi có vấn đề là tan xương nát thịt:
Sài Chiêm Sơn hạ thấp giọng xuống:" Vấn đề không lớn đâu, cùng lắm là tra ra tôi và Lão Phàn có qua lại sổ sách, người có qua lại với Lão Phàn nhiều lắm, tra ba năm chưa hết. Như tôi biết mảnh đất giải tỏa khu phía tây đều qua tay Lão Phàn rửa sạch, ông ta sớm cùng đám lãnh đạo với XHĐ kết thành một nhà rồi, ai mà tra nổi."
"Người ta không tra thôi, khi người ta tra thì có chuyện khó nói lắm."
"Lão Phàn mà dám lộ ra à, đám vong mệnh dám giết cả nhà ông ta."
"Anh đừng chỉ nghĩ chuyện từ một phương hướng, anh nghĩ mà xem cả chính ủy lần chi đội trưởng còn bị bắt, lực độ này chưa từng có, với thân phận của anh, thế nào cũng bị xếp hàng đầu trên danh sách điều tra."
"Ha ha ha, lúc nào mà tôi chẳng xếp hàng đầu chứ, không giấu cậu, chỉ cần trong thành phố này xuất hiện xác nữ vô danh, người đầu tiên cảnh sát tới tìm chính là tôi, hỏi tôi có mất người không?"
"Chuyện đó có gì hay mà làm anh vui vậy hả... Mà Lão Sài này, anh nghĩ tới chuyện sau này chưa?"
"Chuyện gì sau này."
"Thì không làm cái nghề của anh nữa, theo tôi kiếm tiền, ít một chút nhưng mà yên lòng."
"Theo cậu mà yên lòng mẹ gì? Ha ha ha..."
Sài Chiêm Sơn cười tới suýt hóc xương cá, làm việc với tên này cứ lo thon thót, với lại Du Đặc mỗi năm ít nhất kiếm trăm vạn là chuyện vặt, không ngờ Đơn Dũng gia sản còn chẳng bằng cái xe của hắn lại muốn chiêu dụ hắn, giám đốc Sài lăn lộn mười mấy n ăm mới có ngày hôm nay, sao không cười cho được.
Đơn Dũng cũng cười, vừa cười vừa thong thả ăn cá, đợi Sài Chiêm Sơn cười mệt rồi mới nói:" Anh đang làm cái nghề vĩnh viễn không tẩy trắng được, trừ khi mại dâm được hợp pháp hóa. Tôi không tin anh chưa nghĩ tới đường lui."
Nụ cười trên môi Sài Chiêm Sơn biến mất, giọng bất đắc dĩ:" Có nghĩ chứ, nhưng mà khó lắm, đâu phải muốn lui là lui được."
"Chỉ xem anh có muốn hay không mà thôi, chắc gì đã không lui được, đừng như Lão Phàn, bây giờ nhất định là đáng nghĩ, nếu dứt khoát lui đi thì có phải tốt không.... Tôi quen với một ông già rất có kiến thức, khi tôi bắt đầu kiếm được tiền, ông ấy hỏi tôi, cậu kiếm được tiền hay tiền kiếm được cậu? Khi đó tôi tự phụ lắm, cho rằng với trí thông minh của mình, nhất định làm nên một phen sự nghiệp, có thể kiếm được rất nhiều tiền. Tôi nghĩ mình sẽ nắm giữ được bản thân, nhưng đợi khi tôi nóng lòng ra tay với những kẻ kia mới nhận ra thực tế khó hơn tưởng tượng rất nhiều. Anh xem tôi giờ thành cái gì rồi, trốn đông trốn tây, ngay cả cha mẹ cũng đưa ra nước ngoài, ngay cả bạn bè cũng không dám tiếp xúc nữa, sợ làm liên lụy tới họ. Bản thân mệt mỏi, thương tích, cô độc phải như con thú chui vào chỗ kín đáo liếm láp vết thương... Tôi rốt cuộc không thoát khỏi lời nguyền." Đơn Dũng e cả đời mình chẳng thể tiêu sái như Tả lão, chuyện không buông bỏ được quá nhiều:
"Cho nên chúng ta mới có thể ngồi cùng nhau, không phải có chùng mục tiêu mà có cùng hoàn cảnh. Cậu bảo tôi bỏ lại Duy Đặc đang ăn nên làm ra, tôi thực sự không đành lòng. Còn cậu, nếu bỏ Lư Nhục Hương, thì đã chẳng có ngày hôm nay." Sài Chiêm Sơn hỏi:" Có muốn biết tiến triển của Lư Nhục Hương hiện nay không?"