← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 275 Trong náo nhiệt người đã ra đi. (2)

Lý Bằng Vũ hiện đang ở trong tâm trạng tốt, khách khí nói: "Có gì mà không thích hợp, anh nói đi."

"Tôi nói chuyện năm xưa anh mua cổ phiếu Phương Vạn Long, không hiểu kết cấu cổ phần của Lư Nhục Hương, kết quả va phải vách tường Liêm gia... Anh và họ thù sâu như thế mà vẫn có thể ngồi ăn cơm với nhau à?" Sài Chiêm Sơn thắc mắc:

Lý Bằng Vũ cười ha hả trước câu hỏi nhạy cảm này: "Anh Sài, anh hỏi câu này không phải là bản sắc thương nhân rồi, thương nhân ấy à, không thân với ai cả, chỉ thân với tiền thôi. Thù ai chứ không thù tiền. Hạng mục hợp tác lớn thế này, ân oán chỉ là chuyện nhỏ thôi."

"Ồ, tôi hiểu rồi." Sài Chiêm Sơn gật gù, có điều thế thì lại nảy sinh vấn đề khác:" Nhưng chuyện này hình như không liên quan quá nhiều tới anh, kho lạnh bán đi, ông chủ Tần quyết, rồi mua lại Lư Nhục Hương, vẫn là của ông chủ Tần. Chẳng phải anh không có mấy nơi để thi triển bản lĩnh à?"

"Không, không thể nhìn vấn đề như vậy, Chiết thương chúng tôi làm ăn đề cao tầm nhìn, chỉ cần anh có hạng mục mà mọi người nhìn trúng thì không thiếu đầu tư. Chỉ cần ông chủ Tần lấy được Lư Nhục Hương, tiếp đó là cải tạo và đầu tư, chúng tôi đã có kế hoạch, thậm chí cách làm đơn giản nhất là biến nó thành trung tâm thương mại, chỉ cần cho thuê ba tới năm năm là hoàn vốn đầu tư, tiểu thương phẩm của chúng tôi sẽ phân bố khắp toàn cầu." Lý Bằng Vũ tự tin trăm phần nói:

Nói tới chuyện làm ăn thì Sài Chiêm Sơn không thông thạo lắm, nhưng nhìn người thì hắn hơn người khác, nhìn đi nhìn lại, tên này giống kẻ không xu dính túi đi bắt sói. Nhưng nếu bắt không phải là sói, mà là một con hổ thì tên mặt trắng này kiểm soát nổi không?

"Sao thế anh Sài?" Lý Bằng Vũ thấy Sài Chiêm Sơn đánh giá mình không được tự nhiên cho lắm:

"Không có gì, tôi đang sợ liệu có biến cố gì không, vụ làm ăn này quá lớn."

"Không sao đâu, chỉ cần có chủ tịch Lương tọa trấn là chuyện này đã thành công quá nửa, nếu ông ấy có hứng thú đeo danh nghĩa ở trung tâm thương mại thì không còn là chúng tôi phải đi tìm đầu tư, mà là nhà đầu tư tìm tới chúng tôi."

Sài Chiêm Sơn cười nhẹ, hắn đã biết Lý Bằng Vũ dựa vào cái gì, trong tầm mắt của hắn, Lý Mân Liên đang khoác tay Lương Côn Kiêu, cười tươi như hoa nở, nãy giờ hai người họ chưa từng tách rời nhau, hẳn là quân chủ bài của tên mặt trắng rồi. Lòng thầm nhủ, thằng ăn bám, hơn nữa lại còn ăn bám em gái, vừa buồn cười lại thấy đáng buồn.

Thấy Sài Chiêm Sơn không đáp lời mình, Lý Bằng Vũ nhận điện thoại của ai đó, phấn chấn xuống lầu.

Mỗi người có cách sống riêng, đừng gò ép ai cả, cũng đừng ủy khuất bản thân.

Sài Chiêm Sơn thu ánh mắt khỏi bóng cái lưng trần gợi cảm của Lý Mân Liên, hắn thừa nhận mình có ghen tỵ, song chỉ là một chút thôi, qua rất nhanh, hoàn toàn không ảnh hưởng tới việc làm của hắn. Uống hết rồi liền đứng dậy rời ban công, đây là tầng ba, không gian riêng tư của hội viên. Hắn đi men theo hành lang, một cánh cửa khép hờ không che được đôi mắt sắc bén của ông chủ Sài, ở ban công có hai người ôm nhau quên trời đất, chân của nữ nhân bị người ta nhấc lên cao. Hắn cười, thỏa mãn nhu cầu thấp kém của khách là một công năng lớn ở nơi này, chỉ có điều phục vụ chưa tới nơi tới chốn. Hắn khẽ khép cửa lại, lặng lẽ rời đi.

Tầng hai, hiện trường bữa tiệc, hắn nhìn thấy Liêm Tiệp và một người trẻ tuổi, có vẻ là con trai của Phương Vạn Long, đang tán gẫu ở quầy bar, mắt thì đảo qua mỗi cô phục vụ đi qua bên cạnh. Lão Liêm, Tần Quân Hổ, Lý Bằng Vũ đứng vây quanh chủ tịch Lương, nghe ông ta đang nói tới tình thế kinh tế. Đột nhiên tiếng nhạc vang lên, Lý Mân Liên váy trắng tinh khôi, vừa thánh thiện lại gợi cảm dẫn một đoàn mỹ nữ tới, các cô gái như con bướm xinh chia ra mời khách nhảy.

Chớp mắt một cái khắp nơi là bóng hình xinh đẹp yểu điệu hoặc dựa vào vai nam nhân, hoặc nam nhân kề sát ngực các cô, ôm nhau đung đưa theo tiếng nhạc dập dìu, đúng là cảnh xuân vô hạn.

Sài Chiêm Sơn qua ngày hôm nay một đoàn thể lợi ích mới sẽ ra đời.

Chỉ có điều hắn là người ngoài cuộc, hắn đã quen với vị trí người ngoài rồi, lặng lẽ men theo cầu thang đi xuống, chẳng ai để ý hắn đi từ lúc nào.

Bữa tiệc này đang tưng bừng, bữa tiệc khác cũng vui vẻ, nhân vật lớn chỉ điểm giang sơn làm người ta hâm mộ, nhân vật nhỏ phun rắm bốc phét cũng làm người ta cao hứng.

Buổi trưa bắt đầu, buổi chiều triệu tập người, tới tối mà tiệc chưa diễn ra, Lôi ca thì uống say không còn biết đông tây nam bắc gì nữa. Ai bảo Lôi ca vui chứ, không chỉ hắn, Lôi Đa Bảo cũng cười tới lệch miệng, đi sang tụ tập với đám nhóc, cái phòng bao này cơ bản toàn đám bạn xấu, đủ cả.

Tiểu Cái cầm đầu, Trương Vệ Hoa rót rượu, đám anh em thành quản chỉ sợ Lôi ca không bêu xấu, nối nhau chuốc rượu hắn. Không ngờ Lôi ca không chỉ có cái miệng gây sốc người ta, mà tửu lượng cũng khiến người ta sốc tới há hốc mồm, hai chai rượu Phần nồng độ cồn cao mà không ngã, mặt đỏ bừng bừng, ai tới cũng tiếp.

Đơn Dũng nhìn cảnh này không chấp nhận được, lên tiếng ngăn cản:" Này này, vừa đủ thôi chứ, các cậu nhất định muốn Đại Bằng uống gục luôn phải không?"

"Không thể nào đâu Đản ca." Bạch Thự Quang cầm chén rượu phản bác: "Với tửu lượng Lôi ca nào để vào mắt, phải không?"

"Đúng!" Lôi Đại Bằng nói tới líu lưỡi rồi vẫn vỗ bàn hô lớn, tiếp đó lại vỗ ngực:" Nhớ năm xưa anh ở Sử Gia Thôn, mười bát Say Ngất Lừa không gục, xếp ngang hàng với ông Sử.:

Cả đám hú hét, Đơn Dũng bổ xung:" Sau đó nằm viện một tháng, suýt mất cái mạng."

Lời này chẳng ai nghe, Bạch Thự Quang cầm chén rượu đưa tới tận miệng Lôi Đại Bằng, xuỵt một tiếng, Lôi Đại Bằng uống sạch hô lên thống khoái, Lật Tiểu Lực lại tới:" Lôi ca, anh sắp làm lãnh đạo rồi, em mời trước một chén."

"Ừ, chén này phải uống." Lôi Đại Bằng không chịu nổi khích bác, uống liên hồi:

Đơn Dũng đả kích:" Này này, vừa phải thôi, mới qua được thi viết, còn chưa phỏng vấn, cái gì mà đã là lãnh đạo rồi. Cậu ta thế này, có khi quốc gia không tiếp nhận đâu."

"Không đúng, sứt môi lồi rốn đều là lãnh đạo cả, đội trưởng Lôi chính là minh chứng." Lật Tiểu Lực nói làm mọi người cười rộ lên:

Bạch Thự Quang không chịu thua kém cười nịnh: " Lôi ca, trong tiểu phẩm hay nói, Trường Gian sóng sau xô sóng trước, đợt sóng của Lôi ca xô cha anh lên bãi cát ấy chứ."

"Đúng xô luôn lên bãi cát... Mà không đúng, xô ai? Anh làm sao dám xô cha anh?" Lôi Đại Bằng nhớ ra cho Bạch Thự Quang một cái tát:

Chớp mắt lại có một đám nữa đi lên chuốc rượu, Cái Đình Giáp vuốt vuốt ngực Lôi ca chuốc vài chén, Trương Vệ Hoa nói anh sắp làm cán bộ quốc gia rồi, chút tửu lượng thế này sao mà đủ, phải luyện.

Uống thì uống, Lôi Đại Bằng uống xong lau miệng, vung tay lên rất có khí thế cán bộ:" Hôm nay tôi mời khách, tiền cơm tiền rượu tiền gái tính hết lên tôi, uống xong anh em ta đi chơi gái..."

Cả đám loạn hết cả lên, đứa vỗ tay, đứa dậm chân, đứa hú hét, tâng bốc Lôi ca lên tận trời, không ngờ Lôi ca uống suốt từ chiều tới giờ đã tới cực hạn, nói xong câu mời khách là đổ uỳnh xuống bàn, ngủ như lợn."

"Này này Lôi ca, đừng ngủ, còn có tiết mục mà." Lật Tiểu Lực ra sức lay người:

"Đúng đúng, Lôi ca, anh nói mời khách mà." Bạch Thự Quang cũng gọi:

"Anh đã bảo các cậu rồi, đừng chuốc hắn nữa." Tới lượt Đơn Dũng cười:" Giờ đã biết tác phong lãnh đạo chưa, nói xong nuốt lời... Hai đứa cậu chuốc nhiều nhất, khiêng người đi."

Nghe thế cả đám cười càng to, hai thằng kia thì chán nản, hôm nay loạn như thế, ăn cũng chẳng ăn tử tế, uống chưa tới, giờ lại phải khiêng người. Đợi khi kéo hắn được xuống lầu, lên xe nôn mấy lần rồi, hai tên béo không biết phải làm sao, còn chưa đi đã phát hiện Lôi ca mất một cái giày, chẳng biết rơi ở đâu. May mà nhà hàng phục vụ không tệ, cầm khăn ăn bọc giày của hắn đuổi theo, ném trả giày rồi chạy.

Lần này bêu cả mặt, lần sau xấu hổ không dám tới nhà hàng của người ta nữa.