← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 276 Trong náo nhiệt người đã ra đi. (3)

Mấy đứa đưa Đại Bằng về nhé. Tiểu Cái, mấy ngày qua vất vả cho cậu rồi." Đơn Dũng theo mọi người xuống lầu, ai lên xe người nấy, còn dặn dò Cái Đình Giáp:

Cái Đình Giáp biết việc Đơn Dũng làm, mắt có chút thương hại:" Không sao anh Đơn, bọn em vẫn lo được, có Vệ Hoa và đám anh em giúp mà, còn anh..."

"Anh càng không sao, nghỉ ngơi vài ngày vẫn vác thùng chạy phăm phăm lên 10 tầng lầu, tin không?" Đơn Dũng nói đùa, ai ngờ y không có thiên phú của Lôi Đại Bằng, y cười mà chẳng ai cười, trừng mắt không vui:” Sao thế hả, mấy đứa nhìn anh kiểu gì vậy?"

"Không phải, anh Đơn, bọn em lo cho anh." Trương Vệ Hoa nói có ẩn ý:

Tiểu Cái nói thêm:" Anh cẩn thận đấy, bọn em muốn giúp anh cũng không giúp được."

"Đừng nói vậy, không nghiêm trọng như mấy đứa nghĩ đâu, hơn nữa cũng sắp kết thúc rồi, thực ra anh chỉ mong quay về những ngày như hôm nay, các cậu xem cái thằng chó đó, hạnh phúc biết bao." Đơn Dũng hất hàm về phía Lôi Đại Bằng, cái thằng nửa say nửa tỉnh, ở trên xe đang sờ mó loạn xạ Bạch Thự Quang, mồm con nói, mẹ nó, sao mặc quần chặt thế làm gì, mau cởi ra:

Cảnh tượng nghiêm túc thương cảm thế mà bị cái thằng khỉ đó làm bật cười, Tiểu Cái và Trương Vệ Hoa cùng mọi người hè nhau giữ chân giữ tay Lôi Đại Bằng mới yên thân lên đường, mọi người vẫy tay đưa cán bộ Lôi về nhà.

Hiền đệ không đến, e là lại lần nữa chứng kiến thế sự biến ảo vô lường đã làm tổn thương trái tim nhạy cảm của chàng trai nghệ sĩ đó. Đơn Dũng đi vài bước, muốn đi thăm Hiền đệ, có điều dừng bước, lúc này sợ là khả năng ngồi xuống nói chuyện cùng nhau không cao. Nghĩ một lúc, đi đâu bây giờ? Nhà vắng vẻ không muốn về, đám bạn bè uống tới cao hứng nói không chừng đi kiếm chỗ chơi, mà y thì không có tâm trạng.

Bỗng nhiên Đơn Dũng thấy cô độc, thời tiết tháng 5 cũng mang theo vài phần lạnh lẽo.

Y cứ thế đi lang thang không có mục đích trên đường, ánh mắt vô hồn, bước chân loạng choạng, xe cộ nườm nượp, phố xá rực sáng, trong đôi mắt có vài phần hơi men của y trở nên xa lạ khác thường.

Đi rất lâu bất tri bất giác tới quảng trường ăn vặt trước miếu thành hoàng, đầu mùa hè múa đường phố đã bắt đầu, y si dại đứng ngoài đám đông nhìn những bước nhảy lỏng ngóng trên quảng trường, nhìn gương mặt dào dạt hạnh phúc ở quán ăn. Đó dường như là cuộc sống từng có của mình, bây giờ lại khiến y thấy chẳng ăn nhập gì, tựa hồ mình là người ngoài hành tinh.

Nhìn rất lâu, đi tới quán cách đó không xa, ngồi xuống cái bàn dính mỡ, gọi bát canh lòng, ngửi mùi thơm ngào ngạt, y nhớ tới cái ngày hạnh phúc đó cùng sư tỷ tới nơi này, mà cái ngày đó đã xa xôi lắm rồi.

Y ăn, ăn từng miếng lớn, vị cay của bát canh khơi lên chút ấm áp trong lòng, y nghĩ, có lẽ phải rất lâu sau cũng sẽ không ăn được món này nữa, phải rất lâu sau không gặp lại được sư tỷ nữa, có lẽ y sẽ phải vào đó rất lâu, lâu tới mức khi ra rồi, rất nhiều chuyện thương hải tang điền, sẽ trở nên xa lạ.

Ăn nửa chừng, y nhận một cuộc điện thoại, ăn xong trả tiền thì đã thấy Căn Oa, Đại Bưu, Thú Y đứng ở quảng trường ngó nghiêng. Đơn Dũng đi tới, không nói một lời, những người kia tựa hồ có một sự ăn ý ngầm, lặng lẽ lên xe, biến mất trong màn đêm...

………………………. ………. ……….

Ngày 8 tháng 5, một ngày ánh nắng chan hòa, kỳ nghỉ lễ dài đã kết thúc, chẳng thấy thành phố nhỏ Lộ Châu yên bình lại, vẫn cứ là dòng người xe hối hạ, bắt đầu một ngày mới bận rộn.

Lư Nhục Hương đường Anh Hùng, tấm biển tạm ngừng kinh doanh còn có, thực tế từ lúc treo lên vẫn chưa hề tháo ra, gập ngón tay mà tính, bếp đã tắt lửa chín ngày, đầu bếp chạy một nửa. Sau khi nghe tin đồn Lư Nhục Hương sắp đem bán, phục vụ viên cũng chạy một nửa, bây giờ công nhân thiếu hụt, tuyển người không dễ, người ta chạy nhanh lắm, huống hồ là phục vụ viên được huấn luyện chuyên nghiệp ở nhà hàng lớn.

Sáng sớm hom đó kíp trưởng thông báo cho mọi người, tới giờ đi làm không có được một nửa, cho dù chẳng thiếu chút tiền công ít tới đáng thương của mọi người, nhưng khi an bài quét dọn làm vệ sinh, ai nấy đều uể oải, lười nhác. Ai có thể ngờ rằng Lư Nhục Hương hưng thịnh vô song, chớp mắt cái nói sang tay là sang tay chứ, dù là người tới cũng đã tính toán lối đi sau này rồi.

Còn về phần vì sao phải bán thì tin đồn nhiều lắm, có người nói giám đốc Liêm nợ rất nhiều tiền, phải bán nhà hàng trả nợ; có người nói mấy vị cổ đông bất hòa, làm ăn mà xung đột, giải tán là sớm muộn; đương nhiên có một truyền thuyết đó là do một người, ví như lúc này có một người môi dày đứng sát cửa kính, rõ ràng là ưa chuyện, anh chàng bảo an đang khoe khoang điều mình biết với mấy phục vụ viên:" Không bán không được, có biết cái tên đổ dấm trước cửa của chúng ta không? Giám đốc Liêm cho người bắn người ta một phát, sợ người ta về báo thù. Biết người ta lai lịch thế nào không? Lừa Trọc ở Tây Thành phải gọi người ta là đại ca, dân XHĐ đấy."

"Đổ có ít dấm thôi, tới mức bắn người ta không? Quá đáng lắm."

"Cái gì chứ, cái nhà hàng này tên ban đầu là Lư Uyển Lâu, vốn là của người ta, tôi nghe nói bị nhà giám đốc Liêm đuổi đi đấy."

"Vậy cũng chắc gì báo thù được, tôi nghe bảo Lư Nhục Hương bán tới hơn  100 triệu. Mọi người đợi xem đã, nói không chừng ai đó tiếp nhận, lại dùng đám người cũ chúng ta."

"Mơ đi, có khi người ta cải tạo thành nhà vệ sinh công cộng ấy."

"Này này, nghe tôi nói, theo nguồn tin đáng tin cậy, người đổ dấm trước cửa chúng ta họ Đơn tên Dũng, năm ngoái đánh nhau ở quảng trường Bát Nhất, mình y đánh ngã mười mấy người.  Tôi nghe một người bạn từ nhỏ của tôi kể đấy, cuối cùng phải có cảnh sát chống bạo động tới mới khống chế được... Kết quả giám đốc Liêm thuê người bắn người ta một cái, mọi người nói xem, y không về trả thù mới lạ. Mẹ nó, tháng trước trừ của tôi nửa tiền thưởng..."

Những lời này rõ ràng mang theo oán thù riêng, có điều khơi lên hứng thú của mọi người, chuyện rể cỏ quật khởi, kẻ éo lật kèo, bọn họ cũng là người rễ cỏ luôn cuống nhiệt và mong đợi. Dù sao nhà tư bản và công nhân là kẻ thù trời sinh, bây giờ sắp thất nghiệp rồi, chỉ mong xảy ra chuyện.

Có điều mong đợi bị phá hỏng rồi, vị bảo an môi dầy đứng ở trên ban công vô tình quay đầu, kêu lên mẹ ơi, thế là mọi người vươn cổ nhìn. Chỉ thấy ba chiếc xe dán biển Lộ Vệ, xe vận chuyển chuyên dụng của công ty bảo an, xe dừng một cái, ba đội bảo an nối nhau đi vào, ai nấy cầm dùi cui, như đi đánh trận. Hơn nữa không giống đám bảo an canh cửa lười nhác lơi lỏng của bọn họ, ai nấy đều cường tráng lão luyện, xem ra là gọi hết tinh anh ra rồi.

Đám bảo an này từ động phân chia đội ở cổng, người trông cửa, người trông sảnh, người ở hành lang, sau đó đi thẳng lên tầng bốn.

Tức thì tiếng bước chân rầm rập hồi lâu không dứt, có người đếm qua, hơn 50 người, chừng chừng dó.

Đám nhân viên không ai dám nói gì, cúi đầu ủ rũ ai làm việc nấy, xem ra đại cục đã định rồi, thậm chí còn chẳng ai tới hỏi họ là ai, được phép chưa, tới đây làm cái gì?

Lỡ chẳng may người ta đánh cho, người ta có tiền thuê nhiều bảo án như thế, có đánh anh, anh cũng chẳng có chỗ nào mà kêu đâu.

Tầng bốn, bàn ghế được dọn dẹp hết, kíp trưởng dẫn phục vụ viên treo biểu ngữ, sắp xếp đồ uống, cốc nước quanh một cái bàn hội nghị hình thoi cực lớn, vị trí hai bên ký hợp đồng đã an bài xong, chỉ đợi nghi thức ký kết cuối cùng.