Q2 - Chương 278 Liều cái thân này cũng không tiếc. (2)
Một nhóm thổ phỉ chặn ở cổng, trấn áp đáp bảo an, tiếp đó một đoàn nữa tới, đông không kém phần người phía sau đi thẳng vào như chốn không người, bảo an gặp phải nếu không né tránh thì lùi lại lấy bộ đàm bị thông báo cũng bị người ta đoạt lấy, giọng Lộ Châu đặc sệt vang lên:" Người anh em, chúng tôi làm ít việc riêng, đừng vì vài đồng tiền công mà mất mạng."
Câu này hữu dụng, vốn biết Lư Nhục Hương có chuyện thị phi nên công ty mới phái nhiều bảo an tới như thế, tưởng lực lượng này có thể ngông nghênh đi khắp Lộ Châu nhưng giờ xem ra vẫn là muối bỏ biển. Rầm rập đi lên lầu không biết bao nhiêu người, toàn bộ là thôn dân, đi qua tới đâu mùi mồ hôi mùi đất truyền tới đó. Chớp mắt từ cổng tới đại sảnh, hành lang toàn người là người, con số phải tới hàng trăm, đám bảo an được coi như tinh anh rúm ró, kẻ nào chỉ cần có một ánh mắt không phục là bị thộp cổ, bịt miệng, sau vài cú đấm là ngoan ngay.
Uỳnh! Cửa bị xô văng, một bảo an loạng choạng xông vào, trong phòng đang nói cười vui vẻ ngưng bặt, hắn kêu:" Chặn, chặn, chặn không nổi."
"Ai tới thế?" Liêm Tiệp đứng bật dậy quát:
"Tôi!” Có người sải bước đi vào, lòng người trầm xuống:
Tôi, một tiếng đơn giản làm không khí đóng băng, tất cả sững sờ, đều biết là ai, chỉ có Tần Quân Hổ mừng rỡ, ông ta nhìn thấy Đơn Dũng đi vào.
Đúng, chính là Đơn Dũng, quần jean bạc màu, áo khoét nách, bình tĩnh đi vào như chủ nhân nơi này, theo sau có một thấp hai cao, thản nhiên như đi vào nhà mình có điều khí thế uy hiếp toàn bộ im phăng phắc. Y vỗ vai bảo an:" Đi đi, không có chuyện gì đâu, xong việc chúng tôi đi ngay."
Bảo an khúm núm lui ra, Liêm Tiệp chợt phát hiện có mỗi mình mình đứng lên, gương mặt trắng trẻo điển trai vẹn vẹo, sợ đái ra quần, nhưng công tử quan gia cao ngạo không thể yếu thế, quát:" Cậu muốn làm gì, tôi cảnh cáo cậu, đừng có khinh người thái quá."
"Ha ha ha." Đơn Dũng cười dài, thuận tay ném bản tài liệu cũ lên bàn, trầm giọng nói:" Tôi tới đây làm gì, tin rằng các người đều biết, 7 năm trước, trong số các người ở đây, có kẻ ép cha tôi ký hợp đồng chuyển nhượng này. Nhưng phí chuyển nhượng ghi 20 vạn, các người chỉ trả 5 vạn, còn nuốt cả tiền nhà cha tôi đã thuê trong 3 năm, mặc dù các ngươi đã xây dựng mở rộng thêm, nhưng không thể thay đổi được sự thật đây từng là Lư Uyển Lâu. Bếp, xoong nồi, bát đĩa, thớt, dao đều là dụng cụ năm xưa, tôi muốn hỏi, nếu hợp đồng không thực thi, mấy vị cổ đông có phải là hợp pháp không? Tôi muốn hỏi, dù không nói tới vấn đề tiền, các người đường hoàng ngồi ở đây, ngồi ở nơi các ngươi ăn cướp, chiếm đoạt, trên đời còn có chuyện gì vô sỉ hơn không?"
Đây là câu hỏi đã uất kết trong lòng Đơn Dũng bao nhiêu năm, nói ra như trút thứ tắc nghẽn ở lồng ngực, trong phẫn nộ có sự sảng khoái. Nếu không dùng biện pháp này, y có phấn đấu cả đời cũng không thể ngồi cùng bàn với những người này, chỉ có thể nhẫn nhục nhìn người ta đường hoàng kiếm tiền trên mồ hôi công sức của cha mình.
Hôm nay y nói ra được rồi, y nhìn tới ai, người đó theo tiềm thức quay đầu né tránh, không phải né ánh mắt y mà né truyện chẳng vẻ vang gì.
"Ai tới giải thích đây? Phải rồi bên B hôm nay, hợp tác với loại người đó mà các vị yên tâm à? Nếu đây là thứ bất hợp pháp, các vị mua về là tang vật đấy." Đơn Dũng trừng mắt với Tần Quân Hổ, ông ta vẻ mặt hả hê, tươi cười đứng bên sông xem lửa cháy, cú vả mặt này e là tát cả chủ tịch Lương.
Phương Vạn Long nhìn Liêm Kiến Quốc, Liêm Kiến Quốc tự trọng thân phận không đứng ra cãi nhau với một thằng lưu manh đầu đường xó chợ, nhìn con mình. Liêm Tiệp xem hợp đồng Đơn Dũng ném lên bàn, đúng vậy, đây chính là hợp đồng năm xưa Phương Vạn Long ra mặt ký kết với cha Đơn Dũng, khi đó bọn họ gần như cướp trắng, đâu ngờ kinh doanh tốt thế, còn ỷ thế lực lớn, không thèm trả tiền hợp đồng luôn.
Có điều hắn cười, vo viên hợp đồng ném đi như rác, khinh khỉnh nói:" Thật đáng tiếc, dù chúng tôi có nợ tiền nhà cậu thì cũng quá hạn truy cứu rồi, năm xưa ký tên là ai, cậu nhìn cho rõ, là Phương Vạn Long. Còn bây giờ nhìn rõ đi giám đốc Lư Nhục Hương là tôi, tôi không liên quan cũng chẳng phải chịu trách nhiệm gì cả."
Thái độ cao hơn người một bậc, Liêm Tiệp lấy lại tự tin, cho rằng nơi ở nơi đông người thế này, Đơn Dũng không dám làm bừa, còn chỉnh lại cổ áo, như để thể hiện rõ chênh lệch hai bên.
Đơn Dũng liếc sang: "Đúng là sóng sau hơn sóng trước, mày còn vô sỉ hơn cha mày, mất dạy hơn Phương Vạn Long, gia giáo Liêm gia thật tốt."
Liêm Tiệp sao chịu nổi kiểu ăn nói thô tục này, đỏ mặt tia tai quát:" Bảo a, bảo an đâu, báo cảnh sát, đuổi y ra ngoài."
Không ai đáp lời, không ai hành động, đám bảo an ngoài hành lang đều bị đẩy vào một góc, không ai dám lên tiếng. Một dự cảm không lành xẹt qua trong đầu Liêm Tiệp, Liêm Tiệp sợ xảy ra chuyện ngoài dự liệu, thấy chuyện hợp tác sắp hỏng, nghiến răng nói:" Tao cảnh cáo mày Đơn Dũng, nếu hôm nay mày làm khó tao, hôm khác mày sẽ chết rất khó coi."
"Ha ha ha, tao đã dám tới lại còn sợ mày uy hiếp à?" Đơn Dũng nhổ phỉ một bãi nước bọt làm Liêm Tiệp sợ hãi né tránh. Y chẳng thèm để ý tới tên công tử đó, mắt quét qua đám người ngồi đó, lửa giận cố áp chế thế nào vẫn âm thầm bốc cao, gằn giọng nói:" Xem ra không ai thèm để ý tới tôi hả? Các người khinh tôi, hại tôi, làm nhục tôi, thậm chí muốn dồn tôi vào chỗ chết, chẳng lẽ thực sự cho rằng một người dân thường thì chẳng làm gì nổi các người? Người làm có trời nhìn, các người hỏi lương tâm xem, các người hại nhà tôi tan nhà nát cửa, hại cha tôi suýt chết, mẹ tôi tới giờ vẫn ở trạng thái thần kinh bất thường, các người không có tí áy náy nào à?... Nói, con mẹ nó, chúng mày oanh phong lắm mà, giờ sợ rồi hả?"
Tiếng quát làm hai vai Liêm Kiến Quốc run lên, bị ánh mắt Đơn Dũng nhìn vào, ông ta quay đầu đi, lẩm bẩm, chả hiểu ra sao, cứ như không quen y. Lấy di động ra bấm điện thoại hiển nhiên gọi 110. Lý Mân Liên thấy Lương Côn Kiêu tím mặt nén giận, muốn đứng lên khuyên can Đơn Dũng, không ngờ bị anh cô kéo xuống, lén xua tay dưới bàn, ý bảo đừng xen vào. Chuyện hôm nay không thể nào yên lành đâu, thầm chửi đám Liêm Kiến Quốc, giờ còn chưa rõ tình thế.
" A lô, 110 à, có người quấy rối ở chỗ chúng tôi, đúng đông người lắm, ở nhà hàng Lư Nhục Hương... Được, tôi là Liêm Kiến Quốc, tôi ở hiện trường."
Liêm Kiến Quốc nói vào di động, xong ném mạnh lên bàn, mặt lạnh tanh ngồi ngay ngắn, uy phong lãnh đạo mười phần. Ông ta căn bản không coi Đơn Dũng ra cái gì, Liêm Tiệp đứng đó cũng cười khẩy như là đang nhìn thằng hề diễn trò.
Người ta không thèm nhiều lời với anh, để cảnh sát nói chuyện, thái độ các vị quan gia với người dân là thế.
Đơn Dũng cũng vẻ mặt khinh bỉ, nói với Liêm Tiệp:" Đừng hi vọng vào cảnh sát, hôm nay không ai cứu được mày đâu, tao không thèm chơi quy tắc với bọn mày, qua tắc do tao quyết. Liêm Tiệp, nếu mày nói món nợ Lư Nhục Hương không liên quan tới mày, vậy mày nợ tao một phát súng, mày định trả ra sao?"
Liêm Tiệp chột dạ, ánh mắt né tránh:" Chả hiểu gì hết, muốn gì thì mày nói với cảnh sát, liên quan gì tới tao, súng gì, vớ vẩn?"
"Nếu mày không có gan nhận thì sự vô sỉ và hèn hạ không cứu được mày đâu." Giọng Đơn Dũng ngày một ác độc, ngày một lạnh lùng, nhờ tới hôm đó mình bị chúng truy đuổi như con thú, mỗi cú đâm xe khiến lửa giận của y lớn thêm một phần, mỗi vết thương trên người đang dần khép miệng lại nhói đau, hai hàm răng nghiến lại:
Những người ngồi đó chợt dâng lên cảm giác sợ hãi, giống như đang đối diện với con thú chực lao lên cắn xé người.