Q2 - Chương 277 Liều cái thân này cũng không tiếc. (1)
Gần 9 giờ, cha con Liêm gia từ trên xe xuống nhìn hiện trường, hai bên cổng là hai hàng bảo an mười người, chắp tay sau lưng, ai nấy hung mãnh, mặt lạnh tanh. Tựa hồ tìm về được cái cảm giác từng làm cục trưởng cục chống tham nhũng, Liêm Kiến Quốc rất đắc chí, an lòng không ít. Có điều giống như lên cơn thần kinh nhìn bốn phía, xem có người mai phục không. Ông ta chửi thầm trong lòng, những ngày qua xảy ra đủ thứ chuyện làm ông ta mắc bệnh thần kinh rồi, luôn sợ có người tới kiếm chuyện.
"Cha, bên này." Liêm Tiệp ân cần mời cha mình, Lão Liêm ra hiệu bảo đợi, hắn nói nhỏ:" Lâm thời điều tới 50 bảo an, đều là tinh anh của Cty Vệ An Lộ Châu, giám đốc của họ đảm bảo, ai dám gây chuyện ở nơi hắn phụ trách, hắn chịu hoàn toàn trách nhiệm. Hắn có bối cảnh công an."
"Ừ, cũng được, có điều vẫn phải cẩn thận một chút, đó là cái thằng gan chùm trời, bây giờ tới cả Hậu Vọng Kinh và Yến Trọng Quang đều chưa rõ tung tích, nói không chừng là xảy ra chuyện bất trắc thật rồi. Đây là chốn thị phi, không nên ở lâu, tối qua mẹ con gọi điện nói, sở trưởng Điền vì chuyện của Điền Hồng Khôi mà giờ cưỡi hổ khó xuống. Người nhắm vào ghế ông ta không ít, xảy ra chuyện này, tỉnh vì tránh ảnh hưởng mà điều ông ta khỏi chức vụ..." Lão Liêm thở dài, thời buổi này không dễ sống, bạo lực trên mạng có khi còn khiếp hơn cả điêu dân. Một cái đồng hồ đeo tay hạng sang, một cái thắt lưng giá trên trời bị truyền lên mạng cũng có thể khiến quan lớn lúng túng chân tay, huống hồ là sự kiện nổ súng giết người đang đồn ầm ĩ khắp nơi, giờ Lão Điền ở trên mạng bị người ta chửi mắng không bằng chó lợn, thử hỏi sau này làm việc thế nào, người khác đứng cùng e cũng bị nước bọt người ta văng phải.
Chuyện này vì Liêm Tiệp mà ra, cho nên hắn không dám ho he gì, xưa nay cha hắn rất chiều hắn ít trách cứ, lần này cũng vậy, chỉ thở dài thôi. Hắn vội chuyển đề tài:" Cha, không có vấn dề gì về sau chứ? Đối phương tuy lấy danh nghĩa thương mại Tứ Hải, nhưng mà không thiếu sự tham dự của Tần Quân Hổ và Lý Bằng Vũ, đó đều là oan gia cũ của chúng ta."
"Ha ha ha, bọn chúng có gan nhằm vào cha cũng không có gan nhắm vào chủ tịch Lương, huống hồ kho lạnh đã trả lại cho Tần Quân Hổ, ngay tiền thịt đông được đào Thành Chương và Tiền Trung Bình trả về một phần, ông ta làm gì có cớ gây hấn. Với lại thân phận của ông ta bây giờ mẫn cảm, người bị kiềm chế khắp nơi là ông ta. Nếu gây chuyện với chúng ta, ông ta cũng chẳng có kết quả gì tốt. " Liêm Kiến Quốc tự tin nói, quyền lực và cân bằng cùng kiềm chế được ông ta đem từ quan trường ra thương trường, xem ra hiệu quả không tệ:
Người đầu tiên đã tới, chính là Tôn Tồn Trí, đây là kẻ chỉ biết ba phải vâng dạ, Liêm gia không làm khó, cười ha hả đi vào. Tiếp đó là tới Tiền Trung Bình, khom lưng cúi đầu với Liêm gia, đối với tên gian thương này, cha con Liêm gia chẳng buồn để ý. Nhóm thứ hai là Đào Thành Chương và Cát Thu Sơn, hai người này xuống xe như chó nhà tang, còn có Đào Thiên Hạc đỡ cha mình. Làm bộ làm tịch, cha con Liêm gia khịt mũi coi thường. Đợi họ tới, Liêm Kiến Quốc cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra:" Tới rồi à, ở tầng 4, Lão Đào à, chúng ta quen biết nhiều năm, giải tán rồi cũng đừng bất mãn nhé."
"Ha ha, làm sao tôi dám bất mãn chứ, dù gì cũng còn 5% cổ phần dưỡng già mà, cám ơn cục trưởng Liêm." Đào Thành Chương nhũn nhặn nói, cùng em vợ và con gái cùng đi vào:
Cát Thu Sơn nghĩ rất thoáng, trên đường đi còn khuyên nhủ anh rể, lấy ví dụ cha hắn có mỏ than tư nhân, chính phủ bảo dừng là dừng, bảo thu là thu, mất trắng luôn, Lư Nhục Hương kiếm tiền bao năm, vậy là không tệ.
Nói thì thế chứ, kỳ thực khi đi vào nhìn Lư Nhục Hương xa hoa đứng đó cũng thấy tiếc lắm. Nơi này Đào Thành Chương chắc chắn là người có tình cảm sâu nặng nhất, khó dứt bỏ nhất, ông ta không lên lầu mà đi vào bếp, nhìn bàn thức ăn, giá treo, bếp, như nhìn con cái mình vậy. Mấy người làm công vẫn còn giữ xưng hô cũ, gọi giám đốc Đào. Trong ấn tượng của họ giám đốc Đào ôn hòa, tốt hơn giám đốc Liêm cao ngạo nhiều, ông rất ít khi trừ lương nhân viên, không ép tăng ca quá giờ, tiền thưởng trả đủ, thời buổi này có ông chủ không bóc lột nhân viên đã là cực tốt.
"Cậu là Kỳ Phúc Sinh phải không?" Đào Thành Chương khi đi qua cổng thấy một phục vụ viên đang cặm cụi quét sàn, có chút chất phác, vỗ vỗ vai chàng trai này:" Đừng quét dọn nữa, đi tìm việc khác làm đi, sau này không còn Lư Nhục Hương nữa đâu."
Đào Thiên Hạc vội tới đỡ tay cha dẫn đi, trong lòng cũng đau khổ, tới nay cha cô kinh doanh nơi này bảy năm, bảy năm biến một cái nhà hàng nhỏ chỉ có 50 bàn, thành một nhà hàng giá trị thương hiệu 3000 vạn, tài sản hơn 100 triệu. Phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, vượt qua bao nhiêu gian nan, người thường làm sao hiểu được, tóc mai đã bạc cùng nếp nhăn trên mặt cha cô là minh chứng, ông già hơn tuổi thật rất nhiều, tất cả là do mệt nhọc mà ra.
Nhưng vất vả như thế cuối cùng làm nền cho người ta, cổ đông lớn nhất ngày nào bị ăn mòn còn 5% cổ phần, có thể nói gì được đây?
Lúc này cô đã hiểu, tâm kết của cha không phải ở tiền bạc, mà là thành tựu vất vả cả đời sắp bị hủy trong sớm tối, mà người sáng lập không cách nào vãn hồi, đó là điều đau đơn nhất.
"Cha, đi thôi." Đào Thiên Hạc khẽ gọi cha đang thất thần nhìn đoàn người Lý Mân Liên mặt phơi phới gió xuân đi vào, cô nói:" Đi thôi, thời đại của cha kết thúc rồi, thành nhờ quan thương, hủy bởi quan thương, bọn chúng cũng không tránh được kết quả thảm hại đâu. Con hi vọng báo ứng tới sớm một chút."
Ba người bước chân nặng nề đi lên lầu, ánh nắng chan hòa chiếu sáng đại sảnh, là nhóm cổ đông không có quyền phát ngôn nhất, bọn họ chọn chỗ ngồi cuối cùng. Đào Thiên Hạc gọi phục vụ viên lấy nước cho cha uống thuốc, ông bị thần kinh suy nhược dày vò lâu rồi.
Lương Côn Kiêu tới cuối, giống như màn hay để tới cuối cùng vậy. Mặc dù ông ta vẻn vẹn chỉ tới với tư cách bên thứ ba, vẫn được hai bên kỳ kết nịnh bợ, xúm quanh đưa chủ tịch Lương lên tầng bốn. Liêm Kiến Quốc và một đại biểu khác của bên ký kết là Lý Bằng Vũ phân chủ khách ngồi xuống. Khi nhìn thấy Tần Quân Hổ đi vào, cả Đào Thành Chương và Tiền Trung Bình đều giật mình đánh thót, khó khăn lắm mới áp được sợ hãi xuống.
Bắt đầu rồi, Lương Côn Kiêu phát biểu lời hoan nghênh, Liêm Kiến Quốc đọc quyết định bán Lư Nhục Hương của tập thể cổ đông, đợi công chứng viên tới nơi là có thể chính thức ký kết.
Lễ ký kết này tổ chức vội vã nhưng đầy đủ, xem ra ai cũng một lòng giải quyết vấn đề, khi đọc quyết định, Liêm Kiến Quốc nhìn quanh, ông ta cảm giác đi kinh doanh cũng không tệ, giống năm xưa đại quyền trong tay, bằng vào thủ đoạn của ông ta vẫn có thể nắm thế cục.
Mỉm cười với Lương Côn Kiêu, ông ta cực kỳ đắc ý với quyết định nhạy bén của mình vào thời khắc mẫn cảm.
Bắt đầu rồi, bây giờ mời thực sự bắt đầu, mười bảo an uy phong lẫm liệt đứng ở cổng khiến người đi nường né tránh đột nhiên kinh hoảng phát hiện, từ hai phía đầu đường tràn ra từng đoàn người sắn tay áo, để mình chần, quần cuốn cao, chớp mắt đã dừng lại ở trước cổng Lư Nhục Hương. Bọn họ khoanh tay trước ngực không nói một lời nhìn chằm chằm bảo an, tên nào tên nấy như thổ phỉ, làm đám bảo an ăn mặc chỉnh chu nhũn ngay. Bao nhiêu người như thế, dùi cui cao su dắt bên hông không giải quyết được, tên nào tên nấy hung hãn như vậy, không ai dám nhìn thẳng.