Q2 - Chương 283 Người chết lắm thị phi. (2)
Hai hình cảnh hậm hực từ chỗ chủ nhiệm Tào đi ra, tới sảnh rồi mà không nói rõ được cảm giác của mình, cứ thấy bức bối trong lòng. Hình cảnh đi theo mãi sau mới cảm thán:" Hai nhát dao này đúng là có trình độ, xét phản ứng dửng dưng của Sử Hữu Tài ở hiện trường thì chắc chắn là cố ý. Tuyệt đối không thể như ông ta nói, thấy Liêm Tiệp chướng mắt nên xông vào đâm vài phát."
"Hết cách, giám định làm chuẩn." Khúc Trực vừa giơ giấy dám định lên thì có di động, vừa nghe một cái liền hưng phấn:" Sao ... Vâng ... Tôi sẽ dẫn người đi ... Vâng, vâng ạ."
Cảnh sát đi cùng hỏi gấp:" Tổ trưởng Khúc, sao thế?"
"Lợi hại, thật lợi hại, đội trưởng Triệu dẫn người rình một tuần, đã cứu được hai con tin vụ án bắt cóc về rồi ... Ha ha ha lần này cho đám trên tỉnh bẽ mặt, dám phán đoán con tin đã bị hại, chỉ có đội trưởng Triệu kiên trì con tin còn sống ... Tôi phải đi một chuyến đòn người, Tiểu Ngô, cậu dẫn người đi khống chế Liêm Tiệp."
"Hả? Khống chế người bị hại à?"
"Đã xác định chủ mưu gây ra vụ nổ súng trên đường cấp hai phụ cận Nhạn Lạc Bình là hắn, vụ nổ súng dẫn tới báo thù sau này. Ba kẻ có súng còn có án cũ." Khúc Trực dạn dò vài câu lên xe:
Trước tiên về chi cục, chia hai đường, Tiểu Ngô dẫn một đội đi khống chế Liêm Tiệp, Khúc Trực tới xã Thanh Hương huyện Thấm Nguyên.
Trên đường đi Khúc Trực phát hiện không chỉ có hắn tới hiện trường, có xe cục công an thành phố vượt qua, theo sau có xe phỏng vấn của ĐTH. Đi thêm một đoạn còn phát hiện ra xe chuyên án của tỉnh, khi sắp đến hiện trường lại gặp thêm một đám xe quen biết, còn có cả xe đưa đón của chính phủ, biển số có loạt số 0, người Lộ Châu không biết, quần chúng gọi đùa là xe chuyên dụng đẻ trứng.
Có điều từ xa lặn lội tới đây không phải để dẻ trứng, huyện Thấm Nguyên là khu huyện cách Lộ Châu xa nhất, đi xe mất 140 km, trong đó quá nửa là đường núi, mà xã Thanh Hương còn cách huyện thành 67 km, toàn là đường núi quanh co. Mấy chục xe cảnh sát, xe chuyên dụng chính phủ, thêm vào xe phỏng vấn, thế trận này dọa cho trâu đi cày và lừa gặm cỏ sợ hãi kêu loạn lên.
Chính phủ xã là điểm tập kết, nơi này sớm nổ tung rồi, tới nơi mới phát hiện dùng cả dân binh đương địa và một trung đội vũ cảnh. Thôn trang vẫn giữ diện mạo cũ của thế kỷ trước thời cải cách ruộng đất, người thì đông như biển, Khúc Trực xuống xe không biết đi đâu, gọi điện thoại không được, toàn máy bận. Nhìn kỹ mới phát hiện, ai cũng đang gọi điện thoại, sợ là trạm thông tấn lạc hậu nơi này quá tải rồi. Đợi rất lâu mới được một cuộc, qua tiếng liên lạc xèo xèo biết đội trưởng Triệu đang chấp hành nhiệm vụ trông coi.
Nhiệm vụ trông coi gì thì ở xe phỏng vấn là thấy, Khúc Trực nhìn thấy mấy vị lãnh đạo công an và vài quan lớn thành phố ăn mặc chỉnh chu đang di chuyển trước ông kính, vũ cảnh và dân binh mở đường. Đáp án là trong lều sau chính phủ xã, hình cảnh từ tuyến đầu rút về trông coi công nhân được cứu ra, ai nấy gầy gò, đờ đẫn, ánh mắt thất thần, thấy người là sợ. Đa số bị giam trên nửa năm, đều suy dinh dương nghiêm trọng, nữ phóng viên ĐTH làm rõ tình hình thì nghẹn ngào, cả quan viên chính phủ cũng mắt cay cay, đón hai bảy công nhân được giải cứu lên xe.
"Đội trưởng Triệu, đội trưởng Triệu ..."
Đoàn người Khúc Trực phát hiện ra Triệu Gia Thành và Hoắc Kiệt, bọn họ cũng như từ trong mỏ chui ra, toàn thân bẩn thỉu hôi rình, nhìn một cái biết ngay nhiều ngày chưa tắm rửa đánh răng, bên cạnh có m ấy vị cảnh sát đều chẳng khác gì. Nhưng chuyện đầu tiên lại đưa tay ra, ai có thuốc lá không, cho vài điều, thèm chết được.
Cảnh sát thì có bao giờ thiếu thuốc đâu, thế là mấy cảnh sát trông như dân chạy nạn tụ lại một chỗ châm lửa, tham lam hít từng hơi thuốc. Lần này cắm chốt quá khổ, ở trong núi đùng 4 ngày, đêm hôm trước chặn một xe vận tải, cảnh sát tham gia giải vây hình dung, con mẹ nó, người nơi này đúng là súc vật, cho người vào bao tải vận chuyển. Hỏi chuyển đi đâu, ai ngờ đem bán cho mỏ khác, một người chỉ giá 500 đồng.
"Đội trưởng Triệu." Khúc Trực châm điếu thuốc đưa cho Triệu Gia Thành ngồi im lìm nãy giờ:
Triệu Gia Thành nhận lấy không hút, nhìn đám đông huyên náo đằng xa, đột nhiên nói một câu khó hiểu:" Động cơ, đây chính là động cơ."
"Động cơ là gì?" Khúc Trực nghĩ đang nói tới chuyện bắt cóc:
"Động cơ chúng ta làm cảnh sát, con mẹ nó, luôn có những thứ tội ác kích thích thần kinh chúng ta, khiến chúng ta hận không thể lôi chúng ra bắn." Triệu Gia Thành nghiến răng hung dữ, xem ra chứng kiến cảnh trong các mỏ khai thác trộm nên bị kích thích, nhổ bãi nước bọt:
Hoắc Kiệt rùng mình:" Nếu không phải đội trưởng Triệu kiên trì chờ đợi, thật không tin riêng một cái mỏ đã giải cứu được nhiều công nhân như thế. Nguồn gốc thì càng rợn người, từ bến xe, ga tàu, rồi chợ lao động. Cứ lừa lên xe, nửa đường là đánh ngất cho vào bao tải vận chuyển ra mỏ. 27 người tới từ 6 tỉnh, đại đa số không biết mình đang ở đâu."
"Thế có hai người kia chứ?" Khúc Trực hỏi:
"Có, hai tên đó làm việc không tốt, sống thảm lắm, bị đánh không ra người, hôm qua đã đón đi rồi, bác sĩ nói có dấu hiệu các công năng cơ thể suy kiệt. Thật ác độc, nơi này chính là xã hội cũ tàn độc." Hoắc Kiệt cảm thán:
Triệu Gia Thành thì lại nói:" Chẳng trách được người ta, tới nơi đó rồi còn lên mặt đại thiếu gia không chịu làm việc, không đán chúng thì đánh ai? Người ta bỏ ra những 300 đồng mua về mà."
Hoắc Kiệt đang u uất nghe thế phì cười không dừng lại nổi, Khúc Trực hồi lâu mới làm rõ được, Hậu công tử và Yến công tử trị giá chỉ 300 thôi.
Đợi lãnh đạo làm màu bốc phét xong mới tới lượt các chiến sĩ anh hùng giải cứu con tin, nhưng bọn họ không có cơ hội lộ diện trên truyền hình, chỉ có một vị phó cục mới điều nhiệm tới thăm hỏi một phen. Đợi đội ngũ lớn rầm rộ rời đi, bọn họ mới lặng lẽ lên đường, không phải là nhất định cần đồng đội tới giúp, mà theo Hoắc Kiệt nói, bọn họ giấu ba cái xe ở bên đường cách trấn không xa, kết quả bánh xe bị người ta lột sạch. Nói tới đây lại nổi nóng chửi mắng Triệu Gia Thành bảy ra chủ ý xấu, thiếu chút nữa bị thôn dân đánh cho.
Một sự kiện kịch tính e là chẳng kém gì phim bom tấn, bọn họ nửa đêm cướp máy cày, lên xe cứu người, đang vận chuyển Hậu Vọng Kinh đi, nghe nói trong thôn còn nhiều người nữa, cả đám tranh thủ qua lời tù binh biết được vị trí. Một nhóm lần mò cứu người, một nhóm đi gọi cứu binh, đề phòng con tin bị chuyển đi. Kết quả vào thôn bị chó phát hiện ra, cả thôn cầm gậy gộc nông cụ đuổi đánh, làm đám Triệu Gia Thành bị dồn vào chỗ nhốt công nhân, hắn nóng lên dựa vào chỗ hiểm yếu phòng thủ, nổ súng giết mấy con chó mới chặn được, song bị thôn dân bao vây không cho đi. Giằng co tới khi viện binh tới thì đã sáng rồi, tuy đợi được cứu binh, nhưng những kẻ liên quan đã trốn sạch."
"Hết cách, nơi này trời cao hoàng đế xa, quan sai không vươn tới được." Hoắc Kiệt đã ra tổng kết cuối cùng, chuyện đầu voi đuôi chuột khi thực thi pháp luật quá nhiều rồi.
Chuyến này tuy giải cứu được không ít người, nhưng những người tham gia chẳng ai vui nổi, bọn họ lên đường đi không lâu, trên đường Triệu Gia Thành mở cửa xe đổi không khí. Hoắc Kiệt không biết từ đâu hay tin, hỏi vị án nhà hàng lẩu Lư Nhục Hương, vụ án đó thú vị hơn. Khúc Trực đem tình hình giới thiệu một phen, không mang sắc thái tính cảm, chú trọng chi tiết, nghe mà ai nấy rớt mắt kính.
"Cậu kể kỹ lại lần nữa, sao tôi nghe thấy có vấn đề." Triệu Gia Thành hỏi gấp, vừa vặn Khúc Trực mang laptop, có tài liệu vụ án, đưa Triệu Gia Thành xem, trong đó còn có cả video hiện trường:
Kinh ngạc, xôn xao, hiện trường làm ai nấy chấn động.