← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 284 Người chết lắm thị phi. (3)

Lại là y à, con mẹ nó thế nào thằng chó đó cũng liên quan tới vụ bắt cóc. Tôi nghe khẩu cung của Hậu Vọng Kinh cung cấp là thấy tên này đáng hoài nghi, hắn xuống xe là bị người ta đánh ngất cho vào bao tải, địa điểm chặn xe không phải tùy cơ, trừ Sử Gia Thôn thì còn ai khác? Mà thằng đó và Sử Gia Thôn vốn là một nhà." Hoắc Kiệt quả quyết:

"Đúng thì làm sao nào? Chẳng lẽ không thể là do thôn dân giận quá, bắt một tên lên đồn, hai tên cho vào bao tải đem bán à? Đưa lên đồn chẳng bằng đem bán, hay dở gì mỗi tên trị giá 300." Triệu Gia Thành nói một câu làm đám hình cảnh cười lớn:

"Nhìn nhát dao này, đâm rất dứt khoát, người co giật trên mặt đất thế này mà không chết á... Lại còn chỉ thương nhẹ?" Một hình cảnh chỉ màn hình không tin nổi:

"Trong này có nhiều học vấn lắm đấy, hôm nay tôi tới chỗ pháp y bị biến thành trò hề..." Khúc Trực đem lời của Tào pháp y lặp lại một phen, xóa mù cho mọi người:

Đám hình cảnh nghe mà kinh ngạc không thôi, một viên cảnh sát kể, nghe nói có một nữ sinh học y thất tình, không chịu nổi bạn trai cũ dẫn theo bạn gái mới khoe khoang trước mặt mình, ở nhà hàng rút dao ăn đâm liền 12 phát. Kết quả giám định viết thương là thương nhẹ, đây gọi là thời đại khác rồi, gây án cũng phải có văn hóa.

Mọi người lại hỏi Khúc Trực tiến triển của vụ án, nghe nói Phương Vạn Long bị sợ hãi tới bệnh tim tái phát cứu chữa không được đã chết. Một vị quan lớn cục chống tham nhũng xuất huyết não còn đang cấp cứu. Tất cả câm nín, nhanh chóng tính toán chiều hướng vụ án.

"Dọa chết người có tính là mưu sát không?"

"Có án lệ không? Ai nghe qua chưa?"

"Có, năm đó tôi đang huấn luyện, nghe kể một vụ đột nhập ăn trộm, chủ nhà làm ăn trộm sợ hãi rơi ngã, hình như chịu trách nhiệm dân sự, phải bồi thường."

"Chắc chắn có, nếu cố ý dọa chết người, vậy là tội cố ý giết người."

"Khúc Trực, cái này có tính là cố ý không?"

Dù sao đường về xa xôi, mọi người lại rảnh, thảo trở nên sôi nổi, huống hồ vụ án này mơ hồ liên quan tới vụ án con tin, thế nên cảnh sát trên xe hứng thú tăng mệnh, quên cả mệt mỏi.

Khúc Trực đẩy hết liên quan:" Các anh hỏi tôi làm gì, tôi có phải quan tòa đâu, tôi theo đúng sự thực mà tra rồi đợi tòa phán thôi."

"Thằng này thảm rồi, không khéo gây ra hai mạng người." Có vị hình cảnh than:

"Chẳng nặng như thế, người nặng hơn là kẻ đâm dao chứ."

"Chưa chắc, cùng lắm là chịu trách nhiệm dân sự bồi thường thôi."

"À, nên nhớ có sợ hãi mà chết và tức giận mà chết đấy, cái này giám định được không?"

Xung quanh thảo luận tưng bừng, Triệu Gia Thành lại chỉ im lặng xem hồ sơ trong laptop, bây giờ mạng nội bộ cung cấp hồ sơ điện tử rồi. Khi hắn xem xong thì tranh luận cũng đang bế tắc, rốt cuộc cũng lên tiếng:" Cậu ta cố ý mưu sát đấy, có điều cậu ta vô tội."

Kết luận mâu thuẫn quá, cả đám nhao nhao nhao hỏi nguyên cớ.

Triệu Gia Thành xoay laptop cho mọi người xem:" Trước tiên bắt đầu từ người dùng dao, Sử Hữu Tài, một thú ý, một người dân thường, hoàn toàn không liên quan tới vụ án. Theo lời khai của ông ta, Đơn Dũng là con nuôi ông ta, biết Liêm Tiệp sai người bắn con nuôi mình, hơn nữa nhà hàng kia lại là do đám người đối phương cướp đoạt từ nhà của con nuôi, muốn dạy cho Liêm Tiệp một bài học... Ông ta là thú y, theo ông ta khai, hai nhát dao đó không thể đâm chết người, vậy là cố ý một cách chủ quan..."

"Nếu như dọa chết người định tội cố ý giết người, thì quan trọng nhất là đinh giá xem có hành vi có mục đích đặc biệt nào không? Ví dụ Sử Hữu Tài có biết hiện trường có người bị bệnh tim không? Tôi nghĩ kết luận rõ ràng, ông già nhà quê này không thể biết Phương Vạn Long và Liêm Kiến Quốc, cho nên hành vi không nhắm vào đối tượng đặc biệt, không tồn tại cố ý chủ quan. Nghiêm khắc mà nói, ông ta không phải chịu trách nhiệm hình sự cho cái chết của Phương Vạn Long. Đương nhiên bồi thường dân sự là chắc chắn rồi, chỉ sợ ông ta không bồi thường nổi mà thôi."

"Tình huống Liêm Kiến Quốc cũng tương tự, nguyên nhân tình bày là do Đơn Dũng đòi lại nhà hàng bảy năm trước bị chèn ép ký hợp đồng, hai bên phát sinh tranh chấp. Đối chiếu khẩu cung, hai bên tuy có tranh chấp, nhưng video hiện trường không có va chạm nào, rốt cuộc là do tranh chấp gây ra, hay do chuyện giết người giả kia làm sợ quá mà xuất huyết não phải xem xét. Huống hồ trước đó Liêm Kiến Quốc và Phương Vạn Long có tồn tại sai phạm trước, nếu chứng thực được sẽ là một nhân tố để cân nhắc vào vụ án."

Quả nhiên không hổ là đội trưởng, rất có kinh nghiệm, văn hóa cũng cao hơn mọi người. Có người khen dao đấm rất tốt, người thì bảo chọn người đâm mới là giỏi, một thú ý nhà quê chẳng dính dáng gì, vậy là xong rồi, đến thành phần cố ý cũng không xác định được.

"Y có khả năng thoát tội, chuyện này là thật, song cũng không dễ dàng đâu. Hai nhà kia đều là cây to rễ sâu, sẽ không cho y thoát." Hoắc Kiệt phân tích dựa trên thực tế hơn là theo hồ sơ:

Triệu Gia Thành gật đầu:" Người đâm không biết, nhưng Đơn Dũng nhất định sẽ biết bệnh tình hai người kia, đương nhiên y sẽ không thừa nhận. Nếu như Sử Hữu Tài bị xác định cố ý gây thương tích, nhưng không cố ý giết người, thêm vào thương tích nhẹ, tôi tin hình phạt sẽ không nặng, một năm tù giam, thậm chí vài tháng thêm vào bồi thường dân sự. Cha nuôi dám đâm người, dám gánh tội lại có khả năng cắn trả con nuôi mình à, nên không có chuyện định được Đơn Dũng tội xúi bẩy đâu."

Một hình cảnh chưa đọc kỹ hồ sơ vẫn trầm ngâm:" Rốt cuộc là ân oán gì, vẫn có khả năng bị định cố ý mưu sát mà, phải xem luật sư thế nào nữa, làm vậy quá mạo hiểm."

"Đây là tình tiết ngoài vụ án, một câu chuyện báo thù, bảy năm trước vị cục trưởng cục chống tham nhũng kia tụ tập đám người Phương Vạn Long, Đào Thành Chương, Tiền Trung Bình bày mưu tính kế cướp đoạt Lư Uyển Lâu, cứu chiếm ổ thước. Thế là con chim thước Đơn gia không có bối cảnh, không có chỗ dựa liền thảm rồi. Tôi nghe nói là khuynh gia bại sản, cả nhà chuyển về quê sống, đáng thương nhất là Đơn Dũng đang ở tuổi thiếu thời chưa hiểu chuyện gì, thoáng cái từ công tử nhà giàu đã thành không nhà không cửa, không có đủ tiền nộp tiền học, một mình chăm sóc cha mẹ ngã bệnh... Thật không biết phải nói sao, đây là bi ai của rễ cỏ, quan thương câu kết, người dân chống sao nổi."

"Đó chính là nguyên nhân, chàng thiếu niên đó đã chôn xuống hạt giống thù hận, thù hận đó khiến cậu ta thành cái cây mọc lệch, luôn luôn tìm cách báo thù. Thậm chí có rất nhiều vụ án của chúng ta là một phần trong chuỗi báo thù của cậu ta..."

Triệu Gia Thành gập laptop lại.

"Một phía lắm tiền thế mạnh, bối cảnh sâu dày, thông qua con đường bình thường thì e rằng một người dân rễ cỏ cả đời phấn đấu cũng không đòi lại được công bằng. Cho nên cậu ta phải đi lối khác, với bối cảnh quan hệ của Phương Vạn Long và Liêm Kiến Quốc, cậu ta bất kể thế nào cũng không chông lại được, cho nên cậu ta đành phải dùng chiêu hiểm... Kiếm một người dám xả thân, ra tay với Liêm Tiệp, cha con tình thâm, e là nhát dao này đã khiến lấy nửa cái mạng người cha, huống hồ ông ta còn có bệnh cũ, sợ tới phục hồi được cũng là có khả năng. Dù là người thường không liên quan gì chứng kiến cảnh giết người máu me cũng chẳng chịu nổi huống gì Phương Vạn Long có bệnh tim, vì thế một nhát dao đâm vào Liên Tiệp là giả, nhưng đâm vào tim Phương Vạn Long và Liêm Kiến Quốc là thật."