Q2 - Chương 288 Gần trong gang tấc lại chẳng thể thấy nhau. (1)
Keng... Keng...keng...
Tiếng gõ cửa nặng nề tới cùng với ánh ban mai, cảnh sát vũ trang cầm súng thân hình thẳng tắp tiến vào, giám ngục cầm cái dùi cui gõ vào chấn song sắt từng phòng, tiếp đó trong phòng giam vang lên tiếng báo danh, câu chuyện đơn giản lặp đi lặp lại mỗi ngày ở nơi kết cấu bê tông cốt thép bắt đầu.
Trại giam, phòng 12, cửa mở, trên chiếc giường chung bằng xe măng, có hai mươi hai người ngồi dựa sát vào tường thành hàng, lần lượt báo danh. Quản giáo nhìn lướt qua một lượt không thấy trong phòng có dấu hiệu gì khả nghi thì ném vào những lá thư đã mở phong bì để kiểm tra, dựa theo danh sách vật phẩm được tặng hô tên người nhận. Người rời hàng, ngồi ở cửa, sau đó quản giáo giơ chân đá đồ được bên ngoài tặng vào. Không cần nhiều lời, người kia tự giác mở ra trước mặt, phàm là có thứ bằng sắt hay bị cấm thì vứt đi hết.
Mỗi tuần hai lần, đây là thời khắc hưng phấn nhất trong trại giam, vì trong thời gian giam giữ chờ xét xử, không được thăm hỏi gặp mặt, chỉ có thể thông qua thư tín bị giám thị rất chặt này, đó là cột trụ tinh thần của rất nhiều người trong phòng. Đừng thấy ai nấy trông hung dữ bặm trợn, nhưng mà có người vừa mở thư có lời dặn của mẹ già hay ảnh con gái đang tập đi là khóc như mưa ngay. Ở cái nơi này không chỉ có 22 cái đầu trụi lụi, còn có nhân tính không chút nào che giấu.
"0027. Đơn Dũng!" Quản giảo hô:
Từ vị trí thứ hai, một chàng trai đen xì đáp lời đứng dậy ngồi ở cửa chờ đợi. Quản giáo hơi ngạc nhiên, thằng này vào chưa tới một tháng đã tiến vào tầng quản lý trong phòng, xếp thứ hai, sắp có đãi ngộ của lão đại. Càng là phạm nhân sống tốt trong trại giám, đôi khi càng được quản giáo thích, mặt quản giáo hòa hoãn hơn, đá vào ba cái hộp, không kiểm tra liền đóng cửa lại.
Cửa mở ra liền ngoan ngoãn, cửa đóng lại là loạn ngay, nhưng loạn này chỉ vẹn vẹn là đứng ngồi tùy tiện bốc phét ba hoa thôi. Tầng quản lý bắt đầu thực thi quyền quản lý của mình, người vừa thu được đồ trong nhà, có chút không nỡ, vẫn phải giao đồ tới trước mặt lão đại. Thứ như kem đánh răng bị ném trả, còn những thứ ăn được thì đều bị tịch thu, danh nghĩa là thống nhất phân phối, cơ bản lão đại ăn nhiều nhất. Thiên hạ xưa nay luôn bất công, ở trong trại giam cũng thế thôi.
Đơn Dũng mở hộp, trong hộp mỳ ăn liền, y kiểm tra, đúng là có một tờ giấy, mở ra xem là chữ Lôi Đại Bằng, chỉ có hắn là viết thư, mở ra đọc.
" Đản ca, thêm hai ngày nữa là anh bị giam một tháng rồi, hôm qua ăn cơm cùng mọi người, Tư Oánh bỗng dưng bật khóc, cô ấy nói anh lừa cô ấy, sẽ không chết tử tế đâu, thế là mọi người cùng khóc, nói anh không đáng làm thế. Em cũng thấy anh thiếu nghĩa khí, chuyện lớn như vậy không gọi anh em cùng làm, có vào thì cùng vào, anh còn có người nói chuyện. Chẳng may trong đó có đứa bắt nạt anh cũng có người giúp. Nhớ ra liền đếch muốn nhìn thấy anh nữa, con mẹ nó, không phải là anh em..."
Đơn Dũng dựa vào góc phòng day day mũi, mũi cay cay nhưng miệng cười, cái thằng ngốc chẳng tiến bộ gì, không muốn hắn bị liên lụy, hắn lại chửi mình, e phải để hai anh em cùng vào trong thì hắn mới hài lòng.
" Cha em bảo em nói với anh, ông nghe ngóng được rồi, Thú Y mắc bệnh tâm thần thật, vừa phán, không chịu trách nhiệm hình sự. Nhưng chuyện của anh vẫn treo đó, hình như bọn cớm trên tỉnh không cho thả, chúng nói còn có nghi vấn. Bây giờ cha mẹ em, cha mẹ anh, còn có Lão Sài, cha Trương Vệ Hoa, hai người cha của Tiểu Cái đều đang nghĩ cách cứu anh. Anh mau ra đi, không có ánh ảnh hưởng tới tâm tình của mọi người, ăn cơm chơi gái đều mất hứng, thế này thì sống thế nào?"
Ký tên, Lôi Đại Bằng.
Đơn Dũng gấp thư lại, khơi lên hoài niệm vô hạn với thế giới tự do, cho dù y luôn chuẩn bị tinh thần cho ngày này từ rất lâu, hơn nữa còn thích ứng rất tốt, nhưng cái cảm giác muốn ra ngoài ngay lập tức mỗi khi nhận được thư luôn mạnh mẽ. Y thở dài đọc thư lại lần nữa, lúc này nghe thấy tiếng Vương lão đại gọi:" Đơn Dũng, cứ giữ lấy đồ của cậu đi."
Vừa mới sáng sớm, bữa sáng chưa có, là lúc mọi người đói nhất. Nhìn đi, 21 người trong phòng, có quả nửa đang nhìn một cách tham lam, rất nhiều người vào đây chẳng có ai thăm hỏi, chỉ trông cậy vào cơm nhà nước, thứ đó chất không ra gì, lượng cũng chẳng đủ, ăn chỉ lưng lửng bụng thôi. Tạm giam mà, không phải lao động, cho ăn no làm gì?
Lão đại rất tiết kiệm, chỉ sợ hôm nào đó giam trong phòng toàn là loại độc thân không ai thăm, cho nên rất chăm chỉ tích trữ lương thảo. Đại bộ phận đồ thăm gửi đều thành hàng tích trữ của hắn.
Đơn Dũng cười:" Vương lão đại, quy củ anh đưa ra, tôi phải đi đầu chấp hành chứ."
"Bỏ đi, cậu được gửi đồ vào nhiều nhất, tô hết chỗ chứa rồi. Cậu tích trữ ít, tránh giam quá lâu, không ai tới thăm." Lão đại ngoài tứ tuần, phạm tội ăn cướp, nắm đấm cứng, bị giam gần một năm rồi nên thành lão đại một cách hiển hiên:
"Vương lão đại, vậy tôi xử lý thay cho anh vậy." Đơn Dũng xem ra có giao tình rất tốt với lão đại, thấy hắn gật đầu liền vung tay lên:" Các anh em, Vương lão đại nói rồi, hôm nay chỗ này do tôi phân chia... Lại đây nhận đi."
Tiếng ú hét vỗ tay vang dội trong phòng, tiếp đó một đám nam nhân già trẻ chia nhau mỳ ăn liền, xúc xích, còn có hai chai cocacola, vừa ăn vừa cám ơn lão đại, nịnh bợ rót cho lão đại một cốc. Vương lão đại nhấp một ngụm, hắn thấy bằng vào hào khí này, chỉ cần hắn đi mà thằng nhãi này vẫn ở trong, thì lão đại đời kế chắc chắn là Đơn Dũng rồi.
Vương lao đầu vừa ăn vừa nhích tới bên cạnh Đơn Dũng, hai người ngồi sát nơi có thể đoán tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng:" Đừng buồn, tôi đoán cậu sắp ra thôi, chẳng ở đây mấy ngày nữa đâu."
"Ồ, cái này mà anh cũng nhìn ra được à?" Đơn Dũng kinh ngạc:
"Tôi trước sau vào đây mười mấy năm, người vào đây chỉ cần kể cho tôi vụ án thế nào, tôi có thể nói mấy năm, cơ gần là không sai... Tôi thấy cậu vừa tới liền bị đưa đi thẩm vấn 3 lần, còn là giữa ban ngày, nửa tháng qua lại không ai tới hỏi nữa."
"Vậy là thẩm vấn ban ngày hay buổi tối đều có hàm ý sao?"
"Chứ không à, thông thường trọng tội đều thẩm vấn vào buổi tối, tội càng nặng, thời gian thẩm vấn càng lâu, vì họ đợi cậu mệt mỏi. Tôi từng thấy có người bị đưa đi bảy ngày, khi về gần như ngu luôn, chỉ biết gật đầu vâng dạ... Còn cậu đi lâu nhất chỉ nửa tiếng, còn là giờ cơm, tức là cảnh sát tranh thủ thời gian rảnh tới hỏi thôi, chứng tỏ vấn đề không lớn." Vương lão đại nói rất trí tuệ:
Đơn Dũng cười ha hả giơ ngón cái:" Vậy anh nói xem tôi còn ngồi lâu không?"
"Không đâu, cậu không thấy mấy ngày qua quản giáo không tra cậu kỹ nữa, sắc mặt cũng khá hơn à?"
"Nghĩa là gì?"
"Cậu cũng đâu có ngốc, vậy mà không nhìn ra à, thứ nhất là có người đánh tiếng rồi, nên quản giáo chiếu cố cậu, thứ hai cậu sắp đi rồi, không cần trông coi chặt nữa. Nếu không truyền giấy vào sao được, còn nếu là trọng tội, ngay cả ngủ cũng có người giám sát suốt 24 giờ."
Xem ra đúng là người trong cuộc thì mù mờ, Đơn Dũng cười sáng láng ôm lão đại cám ơn, gọi hai cốc coca, lão đại hô, mang đồ lại đây. Lập tức có phạm nhân làm phục vụ lục lọi đống đồ mang thuốc lá tới. Lão đại hút thuốc phía trước có người trông chừng, chỉ thấy lão đại rút sợi bông tích góp được, cầm giày cao su ra sức cọ vào nhau thổi phù phù, rất tài, lát sau ánh lửa bốc lên, châm lửa rít hơi thuốc, thả ra làn khói với vẻ mặt ngây ngất.