← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 289 Gần trong gang tấc lại chẳng thể thấy nhau. (2)

Trong phòng giam cũng có thú vui riêng, bình thường rảnh rỗi, mọi người đem các loại kỹ xảo phạm tội ra giao lưu với nhau, thằng ăn trộm dạy mọi người móc túi, thằng làm giấy tờ giả dạy mọi người chuẩn bị bao nhiêu loại tài liệu. Gây đây chỉ vài ngày trước thôi còn có một thằng chăn gái vào, thằng này rất thú vị, vào dạy mọi người làm sao nhìn mặt biết gái, làm sao chơi cho cao trào liên tục vẫn giữ được sức, thế là hắn là được anh em hoan nghênh nhất, ngay cả trận đòn dằn mặt khi mới vào phòng cũng miễn.

Nghe tiếng cười khắp phòng, Đơn Dũng đột nhiên có một ý nghĩ kỳ quái, nói không chừng mình sẽ nhớ nơi này.

Hôm nay mấy người hẹn nhau đi trại giam gửi đồ ăn cho Đơn Dũng, không được gặp nên đáng lẽ chỉ cần một người đại diện là đủ, nhưng hôm nay có kế hoạch khác, thăm Đản ca xong cả đám tới Hưởng Mã Trại thăm cha mẹ nuôi.

Xe đi tới chân núi, đường xá quen thuộc, Tiểu Cái một tháng qua đã tới đây mấy lần, hắn dừng xe lại nháy mắt ra hiệu với Trương Vệ Hoa, Trương Vệ Hoa lại nháy mắt với hàng ghế sau.

Hàng ghế sau có ba tên béo chen chúc, nói lại chuyện cũ, Đại Béo xúi:" Lôi ca, lát nữa gặp mẹ nuôi, anh khóc to vào nhé."

"Đúng, em mang thuốc nhỏ mắt đây, hay là bây giờ nhỏ một chút?" Nhị Béo vất vả móc túi, ai ngờ có thật:

Lôi Đại Bằng trừng mắt mắng:" Tôi khóc làm cái mẹ gì?"

"Anh mà khóc thì mẹ nuôi sẽ chỉ dỗ anh thôi, không khóc nữa, nếu không mẹ nuôi khóc, chúng ta dỗ đấy, anh chọn cái gì?" Đại Béo giải thích:" Lần trước chị Tống khóc suốt, thế là mẹ nuôi dỗ cả buổi."

"Quyết định thế đi, Nhị Béo, nhỏ nước mắt cho anh ấy." Trương Vệ Hoa hạ lệnh:

"Ê ê ê..." Lôi Đại Bằng chặn lại:" Các cậu có ý gì hả, sao nhất định phải là tôi khóc mà các cậu không khóc?"

"Tại mẹ nuôi thân với anh nhất, bọn em khóc vô ích." Nhị Béo mở lọ thuốc tra mắt, vừa nói vừa định tra vào mắt Lôi Đại Bằng:

Lôi Đại Bằng nóng máu cướp lấy lọ thuốc mắt, vung tay đấm thùm thụp, Tiểu Cái phải quay đầu lại can ngăn:" Đừng nội chiến, chúng ta tới để dỗ mẹ nuôi vui, chẳng lẽ anh không muốn à?"

"Đúng thế thật, có điều không cần biện pháp xấu này chứ, bảo tôi khóc, tôi không khóc được thì sao?" Lôi Đại Bằng ngẩn ra:

Lật Tiểu Lực cũng khuyên:" Lôi ca, anh nghĩ mà xem, Đản ca bị giam, anh ăn không ngon ngũ không yên, mỗi tuần đi thăm lại phải chạy xa như thế, anh không đau lòng sao?"

Bạch Thự Quang xoa người vì ăn đấm:" Lôi ca, Đản ca bị giam rồi, anh muốn vay tiền không có chỗ vay, chẳng ai mời anh đi ăn uống chơi gái, sống có gian nan không?

Trương Vệ Hoa thêm vào:" Anh nghĩ mà xem, Đản ca bị thương vào trại giam, trong đó toàn loại người cặn bã, thế nào cũng bị đánh thảm luôn, đáng thương biết chừng nào..."

Không nói chuyện này còn đỡ, Lôi ca vốn có chút xúc động trừng mắt lên:" Thôi đi, anh ấy không bắt nạt người khác là may rồi, đừng dọa tôi, nhìn mấy thằng từng chơi anh ấy xem, đứa chết đứa tâm thần, má nó, đúng là ngu mà, Đản ca là người bọn chúng chọc vào sao."

Không dụ nổi Lôi ca rồi, mọi người ỉu xìu đành lái xe lên núi tùy cơ ứng biến, ai ngờ Lôi ca tức cảnh sinh tình, nhìn cảnh vật quen thuộc thở ngắn than dài, nói cha mẹ nuôi đáng thương, hẳn là suốt ngày đứng trên núi ngóng trông con về, ngóng mãi không thấy, chắc đau lòng lắm...

Tiểu Cái thấy thời cơ tới giục Nhị Béo nhỏ thuốc tra mắt, cả đám vào hùa, Lôi ca, hôm nay trông cả vào anh, chúng ta không phải nể mặt Đản ca mà là vì mẹ nuôi, anh khóc một hồi, lát sau tha hồ cho anh xẻo.

"Ừ, thế còn tạm được." Lôi Đại Bằng vừa bi thương và vui mừng:

Tiểu Cái vội vàng tăng tốc lên núi, đoàn người xúm quanh Lôi ca vào nông gia trại, ai ngờ Lôi ca vừa qua cửa đã hô lên:" Mẹ nuôi, mẹ ở đâu, con tới khóc cho mẹ xem này."

Đám anh em tức tí xỉu.

Đằng Hồng Ngọc từ trong phòng chạy ra, mắt đỏ hoe, thấy nhiều người tới như thế, ôm thằng con nuôi ngốc khóc, thế là hay rồi, trừ Lôi Đại Bằng ra thì ai cũng khóc hết.

.............................

Ngày 3 tháng 6, đó cũng là ngày khai trương viện bảo tàng văn hóa dân gian Lộ Châu, quy cách rất cao, danh nhân văn hóa trong tỉnh tới không ít, có điều không tính là náo nhiệt, chỉ có một lễ cắt băng khánh thành đơn giản. Sau đó có một hội nghị nghiên cứu thảo luận về văn hóa "Hiệp" ở Lộ Châu. Tiếp đó còn có nghi thức phát hành sách rồi bộ phim nghệ thuật Sức hút Lộ Châu cũng khai màn. Tư Mộ Hiền bị đống chuyện này làm bận tôi tăm mặt mũi, tới ngày khai mạc rồi mới nhàn rỗi, một buồi nghiên cứu thảo luận kéo dài tới tận ba tiếng, tới gần 12 giờ mới kết thúc.

"Tả lão, mời đi bên này ạ?" Thư ký của cục văn hóa chạy tới mời ông già đi trên cùng, đó là người quyên tặng xây dựng viện bảo tàng, cũng là nhân vật chính hôm nay, được chính phủ phái xe chuyên dụng tới đón:

Tả Nam Hạ có vẻ thiếu tập trung, mắt nhìn vòng quanh như đang tìm người quen, nhưng không tìm thấy liền hỏi:" Tổ trù bị có chàng trai tên Tư Mộ Hiền, cậu ấy có ở đây không?"

"Cậu ấy đang bố trí hội trường buổi chiều ạ."

"À... Trưởng phòng Hứa, nào, chúng ta ngồi cùng xe."

Cuối cùng Tả Nam Hạ cũng nhìn thấy người quen rồi, chính là trưởng phòng Hứa béo tròn đã tiếp đón ông lần đầu về Lộ Châu. Trưởng phòng Hứa không thay đổi gì, niềm nở chạy tới đỡ Tả Nam Hạ, Tả Nam Hạ hỏi:" Tiểu Hứa, nếu tôi nhớ không nhầm thì vị thị trưởng Vương Trạch Hậu của các cậu từ Tấn Trung điều tới mà, hôm nay sao lại là người khác rồi."

"Vâng, vừa đổi ạ."

"Hình như bí thư thành ủy..."

"Cũng vừa đổi ạ."

"Còn cả cục trưởng cục đầu tư, tên là..."

"Cũng đổi rồi ạ."

Liên tiếp mấy người vừa mới đổi làm Tả lão nghe mà nhíu mày, trưởng phòng Hứa liền đem nguyên do kể ra, vụ án rửa tiền nổ ra, nguyên phó bí thư thành ủy bỏ trốn ra nước ngoài, cục trưởng cục đầu tư song quy, thế là xong rồi chuyện lớn như thế lãnh đạo phải chịu trách nhiệm, dù không có tội cũng không thể ngồi ở vị trí cũ nữa. Tới 23 quan viên ngã ngựa, ban lãnh đạo thành phố Lộ Châu thay máu lớn, nên Tả lão mới không nhận ra mấy người quen.

"Ra là thế, may mà còn vài người, nếu không toàn người lạ, tôi chẳng biết gọi ra sao." Tả Nam Hạ cảm thán, vật đổi sao dời quá nhanh:

Trưởng phòng Hứa cười tự trào:" Tả lão yên tâm, nhất định còn nhiều người bác quen lắm, cái nha môn thanh nhàn như chúng tôi, muốn phạm sai lầm cũng khó."

"Ha ha, nghèo khó có lẽ không phải là bất hạnh của quan viên, mà có khi là may mắn đấy, tôi học theo Thúc Hường thời xưa, chúc nghèo trưởng phòng Hứa nhé." TarNam Hạ nói đùa:

Trưởng phòng Hứa hổ thẹn không dám nhận, không khỏi hâm mộ, sống tới mức ông già này coi như thỏa mãn lắm rồi:" Tả lão, sao lần này lại Lộ Châu một mình thế?"

"Không phải một mình, con gái tôi có chút chuyện, kệ nó, không phải đợi." Tả Nam Hạ nhắc tới chuyện này, trên mặt hiện rõ sự buồn phiền làm trưởng phòng Hứa không dám nhiều lời:

Xe đi không lâu đỗ lại ở khách sạn Khải Lai Duyệt, tiệc diễn ra, nhưng cố nhân chẳng còn, quan trường biến thiên quá nhanh làm người ta theo không kịp. Lòng mang tâm sự, Tả Nam Hạ ăn cũng không có hứng thú gì.

Cùng lúc đó.

"Mộ Hiền, Mộ Hiền!"

"Đây ạ, sao thế khoa trưởng Lưu?"

"Có người tìm."

Tư Mộ Hiền từ văn phòng ở tầng hai thò đầu ra, hai mắt tức thì mở lớn chạy nhanh xuống, một bước mấy bậc, thiếu chút nữa trượt chân, đợi sắp tới nơi thì chợt chậm lại, cảm giác ngần ngại dâng lên, gặp rồi biết nói gì đây.