Q2 - Chương 292 Ngày về chưa xác định. (2)
Trên đường đi Sài Chiêm Sơn gọi điện thoại báo trước, không lâu sau tới hội sở Di Long Loan, hai anh em Lý gia ra tận cửa đón, ngày vui ngắn chẳng tày gang, anh em họ đắc ý chẳng bao lâu, giờ cả hai đều như chó nhà tang rồi.
Lái xe biết chút nguồn cơn, Tần Quân Hổ xây dựng cái hội sở này dùng anh em Lý gia, nhưng chủ sở hữu thực sự là Sài Chiêm Sơn. Trừ đám nữ nhân tiếp khách ra thì bảo vệ, đưa đón đều là người của anh Sài, có người còn là chiến hữu của Vũ Tử. Cái hội sở này là Tần Quân Hổ đầu tư vào Sài Chiêm Sơn mua một con đường về.
Hiện giờ xong chuyện rồi, anh Sài muốn thu lại.
Xuống xe đi vài bước, Sài Chiêm Sơn ngước đầu nhìn cánh cổng lớn theo phong cách Châu Âu, hai anh em Lý Mân Liên lặng lẽ đi trước dẫn đường. Vào hội sở lên thẳng tầng ba, mở két bao hiểm, lấy từng chồng tài liệu dày đặt lên bàn, Lý Mân Liên nói:" Đều ở đây cả, danh sách hội viên, tư liệu cá nhân, còn có doanh thu mấy tháng."
Sài Chiêm Sơn chỉ "ừm" một tiếng, thấy trong phòng có hành trang đã thu dọn xong, hai anh em nhà này vất vả bao lâu cuối cùng chẳng được gì, không có được Lư Nhục Hương, kế hoạch lớn bọn họ ấp ủ bao năm tan thành bong bóng, tiền đồ chỉ còn một màu tối tăm. Hắn vừa lật xem tài liệu, vừa như thuận miệng hỏi:" Lão Tần chẳng nhẽ không cho anh chút tiền an gia à?"
"Không, bán kho lạnh Tây Uyển không liên quan tới chúng tôi, chúng tôi không có mặt mũi nào mà đòi." Lý Bằng Vũ ủ rũ nói:
"Anh không cần thương hại chúng tôi, chúng tôi không tới mức chết đói." Lý Mân Liên luôn biết nhìn nam nhân, nói câu này có chút tự trào, cũng có chút tổn thương:
Sài Chiêm Sơn chẳng tỏ ra đồng tình, nói:" Tập hợp người."
Vũ Tử đi ngay, hai anh em kia nghĩ người ta muốn tiễn khách rồi, không ngờ Sài Chiêm Sơn nói:" Ra xã hội lăn lộn phải có tự giác, lấy được bao nhiêu là bằng thực lực, không phải là tình cảm với đạo nghĩa. Chúng ta đều là quân cờ cả thôi, kể cả Tần Quân Hổ cũng thế, không cần đau lòng, một ngày nào đó hai người đứng ở đỉnh cao, cũng sẽ theo túng người khác như vậy."
"Cám ơn, chúng tôi vô dụng, không trách ai cả." Lý Bằng Vũ ảm đạm nói:
Sài Chiêm Sơn quan tâm hỏi:" Sau này định tính ra sao?"
"Tạm thời chưa có, được tới đây hay tới đó."
"Còn Mân Liên?"
"Anh Sài, anh nếu muốn thu nhận anh em chúng tôi, chúng tôi cảm kích vô cùng, đang lo không biết đi đâu đây." Lần này họ thất bại ngay khi bước một chân qua cánh cửa thành công, vì ngày phục hận đó, Lý Mân Liên rốt cuộc hi sinh bao nhiêu chỉ mình cô rõ. Cuối cùng vì hiện thực bức bách phải tươi cười với kẻ thù đã đành, kết cục đánh đổi lại là con số 0. Dung nhan diễm lệ ngày nào thiếu đi phần rực rỡ, gượng cười nói:
"Tôi đang có ý đấy, nào, nhìn ra cửa sổ đi." Sài Chiêm Sơn vẫy tay đi tới cửa sổ, dưới lầu tập trung hai mấy bảo an và mười mấy nữ phụ vụ viên. Nam là do Sài Chiêm Sơn rút từ Duy Đặc qua, mà nữ thì do Lý Mân Liên triệu tập từ các vùng tới, xuân lan thu cúc đủ vẻ, chẳng trách bọn ngốc lắm tiền ở Lộ Châu quên lối về.
Hai anh em khó hiểu nhìn nhau, Sài Chiêm Sơn giải thích:" Nói một câu khó nghe, tôi là một công nhân sản nghiệp, trừ chuyên ngành ra thì chẳng biết cái gì, đời này thứ duy nhất kinh doanh là kinh doanh xác thịt. Nhưng tới giờ còn chưa làm tốt, có điều tôi phát hiện có người làm tốt hơn tôi."
Dù Lý Mân Liên có dấn thân vào nghề này đã có xác định rồi, nghe vậy vẫn đỏ mặt, Lý Bằng Vũ hai mắt sáng lên, nghe ra hàm ý của Sài Chiêm Sơn.
Quả nhiên Sài Chiêm Sơn đưa ra lời mời:" Mân Liên, cô tiếp tục kinh doanh nơi này đi, lợi nhuận chúng ta chia năm năm, được không?"
Lý Mân Liên ngỡ ngàng, cô không ngờ tới lúc chết đuối lại tóm được cọng cỏ cứu mạng, trong bóng tối nhìn thấy tia sáng. Khi mới tới Lộ Châu, vì vụ án của Trần thiếu gia làm thất điên bát đảo, cô vốn nhìn ra Sài Chiêm Sơn là người nghĩa khí, có thể trông cậy, chỉ là sau đó, cô lại tìm thấy chỗ dựa lớn hơn có phần lạnh nhạt với Sài Chiêm Sơn, kết cục không còn gì. Không ngờ khi mình lâm vào đường cùng, Sài Chiêm Sơn lại vươn tay ra, khiến cô ngại không trả lời ngay.
Sài Chiêm Sơn lại quay sang Lý Bằng Vũ:" Tôi còn muốn mời anh làm giám đốc Duy Đặc, anh chớ hoài nghi, tôi không có dụng tâm nào khác. Mấy năm qua làm tôi mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần rồi, muốn nghỉ ngơi đôi chút. Anh đừng nghĩ đây là chuyện béo bở, mỗi năm chi tiêu nơi đó phải hơn trăm vạn, vất vả lắm, tôi không trả lương cho anh đâu, chia phần từ lợi nhuận."
Lý Bằng Vũ kinh ngạc, thế này có khác gì tặng cho người ta cái bánh lớn, ai chẳng biết sản nghiệp tình dục này kiếm tiền thế nào, Lão Sài tọa trấn Duy Đặc khác nào ngồi đếm tiền.
"Anh, anh Sài... Thế, thế này..." Lý Bằng Vũ líu lưỡi, hắn không tin có chuyện tốt như thế, cho dù trước kia cũng là nhà giàu, nhưng bây giờ cùng đường gặp chuyện tốt như vậy, khiến hắn nhất thời không trấn định được:
Trong mắt Sài Chiêm Sơn, Lý Mân Liên không những có thể đưa tới các cô gái xuất sắc, lại còn có thể móc nối với Lương Côn Kiêu. Lý Bằng Vũ trước kia là giám đốc công ty lớn tham vọng thôn tính Lư Nhục Hương suýt thành công. Cả hai anh em này thực ra đều là người phi thường, xét về kinh doanh thì hơn Lão Sài hắn nhiều.
Hoặc có lẽ, Sài Chiêm Sơn đưa ra quyết định này không chỉ vì thế, cười nói:" Đó là cách làm ăn của tôi, phàm làm gì đừng làm quá tuyệt tình, không cần biết người khác nói sao, tôi không thể đuổi hai người đi trong lúc này được. Đi nào."
Nói xong đi trước, hai người kia chỉ biết máy móc đi theo. Ba Người tới trước đoàn người tập trung, giờ thì đám nữ phục vụ mới biết người luôn lặng lẽ đến rồi đi, không gây chút chú ý nào mới là ông chủ, đều lúng liếng nhìn hắn. Sài Chiêm Sơn không để ý, nói lớn:" Tôi nghe nói thời gian qua lòng người hoảng loạn, có người đã đi, có người bàn tán, có người chuẩn bị đi. Hôm nay tôi nói rõ ràng, hội sở Thịnh Thế sẽ không thay đổi, phương thức kinh doanh và phục vụ không thay đổi. Đương nhiên giám đốc cũng không đổi... Nếu có thay đổi thì đó là thu nhập của mọi người sẽ mỗi lúc một cao."
Chỉ một câu thôi, không nhiều lời, đám phục vụ viên ra sức vỗ tay, sĩ khí sa sút mấy ngày nay vì đủ thứ lời đồn đoán tức thì dâng cao. Sài Chiêm Sơn đưa tay mời Lý Mân Liên đi tới, bản thân lặng lẽ lùi sang một bên, đợi khi Lý Mân Liên an bài mọi chuyện xong thì chiếc xe kia đã đi rồi, không khỏi thất thần nhìn theo.
Cả hai anh em không ngờ lại chuyển biến như vậy, sự cảm kích đó đủ khích lệ họ hết lòng làm việc cho ông chủ mới rồi.
Ở trên xe, Vũ tử nhìn Sài Chiêm Sơn tới mấy lần, biểu hiện của anh Sài hôm nay nằm ngoài nhận thức của hắn, dường như biến thành con người khác vậy.
Sài Chiêm Sơn phát hiện lái xe lại lần nữa đảo mắt qua gương chiếu hậu nhìn mình, cười hỏi:" Vũ Tử, muốn nói gì hả?"
"Không có gì ạ, tôi chỉ thấy anh Sài khác trước quá." Vũ Tử không giấu:
"Con người đều sẽ thay đổi mà, nói không chừng tương lai tôi sẽ thành nhà từ thiện, giống như rất nhiều người phát tài từ những chuyện thối nát vậy." Sài Chiêm Sơn nghiêm túc nói:
Lái xe trố mắt lần nữa, hắn không phát hiện anh Sài còn biết hài đen, ngạc nhiên nói:" Anh Sài, tôi không biết anh thay đổi từ khi nào nữa."
"À, từ khi tôi gặp một người còn nát hơn cả tôi, nhìn việc cậu ta làm tôi thấy, mình nên hoàn lương thì may ra còn sống, ha ha ha... Đi, tới trại giam thăm cậu ấy, nghe nói tên đó sống trong trại giam cũng khá lắm, sắp thành lão đại rồi."
"A, nói vậy thì chúng ta đi chúc mừng à?"
"Đúng rồi, đi chúc mừng, tặng than trong tuyết hơn thêu hoa trên gấm mà, đợi ngày cậu ta ra, tôi kiếm được một ân tình trả không hết, ha ha ha."
Sài Chiêm Sơn cười sảng khoái, tựa hồ chẳng lo chuyện Đơn Dũng bị giam giữ, đồng thời chẳng nghi ngờ chuyện Đơn Dũng quay lại.
Ít ra thì hắn chưa thấy ai hàng phục được tên đó.