Q2 - Chương 293 Chén rượu mừng ngày về. (1)
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt cái đã hơn một tháng trôi qua, chớp mắt cái vụ án rửa tiền đặc biệt lớn đã dần mất đi sự mới mẻ trong miệng mọi người, con người sống trong yên bình khát vọng kịch liệt, kịch liệt qua đi lại thấy vô vị, quanh đi quẩn lại vẫn là mấy đồng tiền dày vò. Trò chơi của người có tiền, đối với thị dân cả đời chẳng thấy được nhiều tiền như thế mà nói, sau tán phét là lãng quên.
Chớp mắt đã tới 15 tháng 6, thời giết nóng dần, tổ chuyên án đã đóng ở đây gần một tháng, vụ án gần tới hồi kết, hôm trước đón nhận một cao trào của vụ án, sở công an tỉnh chuyên môn phái người tới hỏi thăm cổ vũ những cảnh sát kiên thủ ở tuyến đầu, lại có điện báo biểu dương ở bộ. Chỗ riêng tư, người ở tỉnh tới Lộ Châu tiết lộ những thành viên tổ chuyên án gồm tổ trưởng, phó tổ trưởng, nhân vật điều phối, trở về sẽ thăng chức. Tiếng ủng hộ lớn nhất tất nhiên không ai hơn Quách Văn Ba, vốn chuyên chống bắt cóc, không ngờ vớ công lớn, đồng nghiệp tọa trấn ở tỉnh thành ghen tỵ đỏ mắt.
Ngày hôm đó Quách Văn Ba theo thông lệ an bài thẩm vấn, tổng kết, kiểm kê, lúc họp xong gọi đồng nghiệp phương diện hình sự tới, bổ xung vấn đề an bài nghi phạm. Tới bây giờ rốt cuộc bắt bao nhiêu nghi phạm e là tổ trưởng tổ chuyên án như hắn cũng chẳng nói rõ được. Đợi đồng nghiệp đưa cho một danh sách người dính líu tới vụ án, lướt nhanh qua đã thấy hơn một trăm làm hắn giật mình.
"Tranh thù thời gian thanh lý đi, ai mà không nặng thì phải đối xử khác, vơ đũa cả nắm thế này thì bao nhiêu người bị giam quá hạn chứ?" Quách Văn Ba ném sang bên, hơi đau đầu:
Đồng nghiệp lại lấy một danh sách khác chỉ có mười mấy người cho Quách Văn Ba xem, nói nhỏ:" Bên trong có mấy người, địa phương tới tận tỉnh nói đỡ rồi, vấn đề cũng không nặng, chỉ có qua lại tài chính lớn với tài khoản của Phàn Ngũ Nghĩa. Tra ra rồi, là đi vay không phải cho Phàn Ngũ Nghĩa vay lấy lãi. Bọn họ đã trả lại một phần số tiền vay nặng lãi này, không biết ý anh thế nào?"
"Nên thả được thì thả, những người này là đại biểu thôi, không biết đứng sau lưng là ai, tra cũng chẳng ra đâu." Quách Văn Ba chuẩn bị ký tên, đột nhiên trong danh sách đó có một cái tên quen thuộc, Đơn Dũng.
Hắn dừng lại suy nghĩ, rốt cuộc nhớ ra cái tên bị bỏ quên này là ai, không ký nữa, chỉ danh sách:" Người này sao cũng ở tên trong danh sách?"
"Thị trưởng Vương đánh tiếng nên cho vào... Tôi xem rồi, người này vì vụ án gây thương tích mà giam giữ, không phải vụ án của chúng ta. Có điều về sau phát hiện nghi vấn của vụ án bắt cóc, anh từng triệu tập cậu ta còn gì, ai mà biết người đó bị giam trong trại, hỏi hai lần không ra vấn đề gì, cậu ta còn là người bị hại trong vụ án nổ súng... Vụ án không phức tạp, vì trong lòng tức giận, kiếm người đâm chủ sự hai nhát, chính là tên Liêm Tiệp, bị thương nhẹ."
"Cái gì thế, sao tôi nghe loạn vậy, không phải án của chúng ta, sao bảo chúng ta thả người."
"Tổ trưởng Quách, anh nghe tôi nói đã, người bị đâm bị thương nhẹ, người đâm bị tâm thần, bị cưỡng chế đưa đi chữa bệnh rồi. Vốn cậu ta không sao, có điều dính líu không rõ ràng tới vụ án bắt cóc, chuyện đó chúng ta không truy cứu thêm. Chẳng qua cục công an thành phố cân nhắc sự kiện gây ảnh hưởng lớn, nên cứ giam trước, giam tới tận giờ... Giờ hay rồi, không ai kiện cậu ta cả, vẫn bị giam."
"Thế sao lại bảo chúng ta thả?"
"Chúng ta không lên tiếng, họ không dám thả, cho nên đẩy cho chúng ta, thịt trưởng Vương đánh tiếng với lãnh đạo tỉnh, hình như là do Hóa công Tả thị nói đỡ, nên thuận nước đẩy thuyền."
Xem ra là muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ xí xóa, thông lệ phá án, người dính líu không lớn thì mắt nhắm mắt mở cho qua, tránh diện đả kích quá lớn gây bất ổn. Có điều người này vừa được thị trưởng, lại được quan lớn trên tỉnh nói đỡ, Quách Văn Ba không thể không thận trọng, chỉ lạ cái là, lúc tra bối cảnh, đâu thấy người này có gì đặc biệt.
Quách Văn Ba suy nghĩ, đây chỉ là chuyện nhỏ, không ảnh hưởng gì tới mình, nên nể mặt lãnh đạo mà ký tên.
Đồng ý!
Ký tên rồi, người cũng đã đi, Quách Văn Ba đóng bút lại mà ngẩn người, nghĩ tới mấy nghi vấn lớn trong vụ án bắt cóc, cha con Liêm gia và thương hộ liên quan tới Liêm gia, quan viên phía sau, còn cả Phàn Ngũ Nghĩa hình như là một nhóm. Còn nhóm khác có một bàn tay vô hình điều khiển nhảy vào trận đấu này, từng chút tiêu trừ vây cánh của Liêm gia, ví như bắt kẻ nổ súng, vạch trần tiền bẩn của Phàn Ngũ Nghĩa, mượn tay người đâm Liêm Tiệp, cái chết của Phương Vạn Long... Rất rất nhiều chuyện thấp thoáng bóng dáng đám điêu dân Sử Gia Thôn, vừa vặn những người dân trên răng dưới dái này bị tổ chuyên án bỏ quên.
Hoặc là có người cố ý bỏ quên, thử hỏi cảnh sát bắt được vụ án rửa tiền hàng trăm triệu, ai mà còn để ý bọn ngốc tới mức bán người được vài trăm.
Sắp kết thúc rồi, hắn cũng nhìn rõ toàn cục, nếu không may mà hắn đoán trúng thì đây chẳng phải công lao cảnh sát, cũng chẳng phải dương cao chính nghĩa, mà là đen ăn đen, cố ý dùng cảnh sát giải quyết chướng ngại của mình... Ý nghĩ đó làm Quách Văn Ba toát mồ hôi lạnh, sắp kết thúc rồi, nếu có kẻ dám chất vấn kết luận của sở tỉnh xóa bỏ công lao của mọi người, hắn tự biết hậu quả.
Vì thế hắn không dám nghĩ tiếp.
………. …………
Keng, két... Tiếng cửa sắt kêu.
Lão đại quay đầu, máy móc hô một tiếng tập hợp, nghi phạm trong phòng nhanh như cắt, chớp mắt ai vào vị trí trên giường, ngẩng đầu, ưỡn ngực, mắt nhìn phía trước, khoanh tay, ngoan hơn nhà trẻ.
Keng keng, cửa sắt mở rộng, cái mặt người chết của quản giáo xuất hiện trước mặt mọi người, đám phạm nhân đồng thanh:" Chào quản giáo ạ."
Đây là ý tưởng của Vương lão đại phòng giam kiểu mẫu số 18, làm quản giáo tâm tình rất tốt, thế là mở rộng ra toàn trại. Rốt cuộc mọi người cũng được thấy nụ cười trên mặt quản giáo, ai nầy yên tâm, không tới mức gọi thêm vài quản giáo cầm dùi cụi điện tới, cướp hết hàng tích trữ không nhiều trong phòng.
Không biết vì sao quản giáo cao hứng như vậy, Vương lão đại thì nhìn ra ngay, có người sắp đi rồi, là được ra ngoài chứ không phải là bị bắt hay trực tiếp đưa đi cải tạo, nếu không thì không khí đã căng thẳng.
Quả nhiên quản giáo hô:" 0027, Đơn Dũng, thu dọn đồ đi."
Đang hồi hộp chờ đợi, Đơn Dũng tức thì bị hạnh phúc bất ngờ làm choáng váng, bị vài cái chân phía sau đá cho mới tỉnh lại, hoảng loạn thu dọn đồ đạc. Cũng chẳng có gì mà dọn, chỉ ít quần áo và xúc xích được thằng béo tiếp tế cho, vừa xách bọc lên lại nhớ ra gì đó liền ném lại, đám huynh đệ bên trong cần hơn y.
Khi cửa đóng lại, Đơn Dũng chắp tay kiểu giang hồ:" Các huynh đệ, sau này còn gặp lại."
Bên trong cười hô hố "hoan nghênh quay trở lại", lẫn vào đó là tiếng đóng cửa rợn lưng.
Giờ phòng giam, trước tiên ngồi xuống giơ tay báo cáo, đó là quy củ, Đơn Dũng vừa ngồi thì quản giáo đã hòa nhã nói:" Không cần nữa, từ giờ trở đi cậu không còn là nghi phạm nữa, đi theo tôi."
Rời lớp cửa thứ nhất, ký tên, xác minh thân phận, thay quần áo trước khi vào trại, Đơn Dũng quay đầu nhìn quản giáo đứng sau song sắt, nhe răng cười.
Rời lớp cửa thứ hai, xét người, có điều qua loa hơn lúc vào nhiều.
Tới lớp cửa thứ ba, ký tên, trả lại thứ tịch thu khi vào trại, di động, ví tiền, chìa khóa. Hết thảy theo trình tự, ở nơi này đã quen tiếp xúc với từng gương mặt vô cảm, tiếp tục đi về phía trước, cách cánh cửa sắt cao lớn kia gần lắm rồi.
Cánh cửa lớn cao tới mấy mét mở ra, cảnh sát trại giam vẫn mang gương mặt vô cảm nói với Đơn Dũng:" Chúc mừng, cậu được tự do rồi, tôi hi vọng cậu biết quý trọng nữa. Mời, tạm biệt ở đây, không cần hẹn gặp lại."
"Cám ơn chính phủ, cám ơn quản giáo." Đơn Dũng máy móc nói, chân bước ra ngoài, cửa đóng sầm lại sau lưng.