Q3 - Chương 001 Làm cán bộ sớm đi tối về. (1)
Reng! Reng! Reng! Chuông đồng hồ di động kêu ầm ĩ, Lôi Đài Bằng mơ mơ màng màng trở mình tắt đi, ôm chăn, chổng mông lên trời ngủ tiếp.
"Đại Bằng, Đại Bằng, dậy ăn sáng." Bà Lôi ở dưới gọi:
Lôi Đại Bằng dạ một tiếng, chùm chăn quá đầu, vẫn ngủ.
Lại thêm một lúc nữa, không chấp nhận được, bà Lôi đấm cửa rầm rầm, uy hiếp nếu còn không dậy sẽ hất nước lạnh. Lôi Đại Bằng bực mình la hét, mặc quần, cài cúc áo, đi dép lê, cuối cùng cũng chịu rời giường. Khi từ phòng về sinh đi ra thì bánh mỳ, sữa, trứng gà ốp lếp đã được bà Lôi đặt lên bàn, nhìn thời gian thúc giục con trai ăn cho nhanh, sắp muộn giờ làm rồi. Mắng mỏ một phen, làm công vụ viên mấy tháng rồi con để mẹ ngày ngày giục rời giường.
Lôi Đại Bằng ngáp một cái rõ to:" Không sao đâu mẹ, con là anh em với người quản điểm danh, mỗi ngày hắn ký tên hộ con rồi."
Thấy con trai chẳng để trong lòng, bà Lôi không nói thêm nữa, xem ra con trai trưởng thành không ít rồi, còn biết lôi kéo quan hệ ở đơn vị để tranh thủ. Hai mẹ con ngồi ăn sáng, Lôi Đại Bằng không thấy cha đâu thì hỏi một câu, bà Lôi hậm hực nói:" Kệ ông ấy, không đi đánh bạc thì cũng đi uống rượu rồi, cả đêm không về."
"Mẹ phải trông coi cho kỹ đấy, bây giờ mẹ càng ngày càng già, đừng để cha tìm vợ bé ở ngoài, không cần mẹ nữa." Lôi Đại Bằng nói có chút ý đồ báo thù mẹ giục dậy sớm:
Vừa dứt lời liền ăn một cái cốc đau điếng, bà Lôi hừm hừ:" Có ai nói cha mình như thế không? Cũng không được nói mẹ như thế, mẹ già lắm à?"
Bị nói thế bà mẹ không ăn nữa, chạy nhanh tới trước gương nhìn trước ngó sau, eo quá to, mặt quá lớn, bụng thì đừng mơ hóp lại được. Bà Lôi ủ rũ ngồi trở lại bàn, nhỏ giọng xúi con trái:" Đại Bằng, con chú ý cho mẹ, nếu phát hiện manh mối gì không ổn..."
"Lập tức báo lên cho mẹ, mẹ con mình đuổi ông ấy ra ngoài đường." Lôi Đại Bằng nói tiếp lời mẹ:
"Đúng, thế mới là con trai ngoan của mẹ." Bà Lôi mừng rỡ:
Lôi Đại Bằng cũng mừng rỡ, tranh thủ thời cơ đưa tay ra, làm mẹ biết ngay con muốn gì, không vui mắng:" Lại xin tiền à? Tiền lương tháng này của con đâu?"
"Mẹ, lương công vụ viên thì được bao nhiêu, có hơn 2000 thôi mà chẳng còn phát đúng hạn, con chẳng muốn làm nữa ấy. Mẹ biết Đản ca bây giờ bao nhiêu tiền không, đếm không nổi nữa rồi... Biết bạn bè con quen khi còn đi học không, tháng 7 năm nay vừa tốt nghiệp, đi theo Đản ca mở điểm bán nước, mới làm mấy tháng thôi mà mỗi tháng kiếm 9000, gần một vạn rồi... Mẹ, con không chịu đâu, con đi bán nước." Lôi Đại Bằng rất tức giận, trách cha mẹ tìm cho công việc vớ vẩn, nếu đi theo Đản ca thì sớm làm quản lý, tiền tiêu không hết rồi:
Bà Lôi vội vàng mở ví, nhét cho con trai mấy trăm, khuyên nhủ:" Con đừng thấy họ kiếm tiền ầm ầm, chính sách thay đổi một cái là mất bát cơm ngay. Dựa trời dựa đất, dựa cha dựa mẹ đều không đáng tin, chỉ có dựa vào nhà nước thôi, nếu không làm sao cha mẹ lại tốn bao công sức bồi dưỡng con thành công vụ viên? Chi tiêu tiết kiệm một chút, mẹ còn tích tiền mua cho con cái nhà, kiếm vợ."
"Không phải là mua xe sao? Mẹ lừa con từ lúc tốt nghiệp tới giờ đã năm rưỡi rồi." Lôi Đại Bằng cất tiền đi, vừa nhai bánh mỳ vừa tính nợ cũ:
Bà Lôi trợn mắt lên:" Con còn không biết xấu hổ mà nói à? Nếu con đàng hoàng thi được vào thì mẹ sớm mua sắm đủ cho con rồi, vì công việc này mẹ phải đi chạy chọt gắp nơi, mất luôn cái xe rồi. Bây giờ mua, đến khi kết hôn lại thay xe sao, con nghĩ mẹ mở ngân hàng chắc?"
"Con bảo cha mẹ làm việc thừa thãi, cha mẹ còn thấy chướng tai, bằng vào quan hệ của con với Đản ca, nếu con với anh ấy cùng làm đã sớm mua xe cho mẹ rồi ấy... Xì." Lôi Đại Bằng khinh bỉ một bị mẹ cốc phát nữa:
"Thôi đi, đừng có mà suốt ngày Đản ca, Đản ca, sao con không nói nó tự đưa mình vào trại giam đi?"
Hai mẹ con rất khó thống nhất ý kiến, vừa có thỏa hiệp lại có hợp tác, ăn qua loa mấy miếng thay giày đi làm. Mẹ lại lo con trai buổi trưa ăn gì, gọi trưa tới hiệu ăn cùng mẹ, phiền phức tới Lôi Đại Bằng quay đầu nói:" Bảo sao cha không muốn về, nữ nhân đúng là rắc rối." Đóng sầm cửa đi, bên trong cửa hình như có tiếng chửi bới của bà mẹ.
Xuống tầng hầm đẩy ra một cái xe điện màu mè, Lôi ca đạp xe chống lại cái lạnh gió thu, đạp xe đi làm.
Kỳ thực cái xe này tốt lắm, vừa tiết kiệm xăng, bảo vệ môi trường, lại không sợ tắc đường. Mặc dù chuyện mua xe vì xin việc mà bị cha mẹ đưa ra ngoài dự toàn, có điều Lôi Đại Bằng vẫn rất hài lòng, cuộc sống rất tiêu diêu. Quốc gia trả tiền lương, cha mẹ cho tiền tiêu vặt, nói tới thu nhập chả kém gì bạn bè cùng trang lứa, mà nhiều đứa còn ở nhà chơi game kia kìa, đâu như anh đây, công vụ viên, cán bộ quốc gia.
Làm không nổi ưa? Xì, Lôi ca bận tâm cái đách, cha ruột nói rồi, vì không làm được gì nên mới đi làm cán bộ, chứ người giỏi giang người ta chen lấn ở thị trường nhân tài rồi, đơn vị xí nghiệp tuyển người nhiều lắm, trông kho cũng đòi bằng đại học.
Thong thả đi xe mười mấy phút tới đơn vị, ủy ban khu công nghiệp cao, văn phòng tinh thần văn minh, tên đầy đủ là văn phòng kiến thiết văn minh xã hội chủ nghĩa, gọi tắt phòng tinh. Lần đầu tiên giới thiệu cho đám Lão Bao, đám chó đó cười rơi răng, về sau mới phát hiện nghe na ná như "phóng tinh", thế là Lôi Đại Bằng về sau tuyệt đối không gọi tắt nữa.
Đến muộn mất rồi, muộn tới mười mấy phút, chuyện này không thành vấn đề, phía bảo an không thành vấn đề, nói không chừng tên đó ký tên buổi chiều hộ luôn rồi ấy chứ. Lôi Đại Bằng lên văn phòng ở tầng bốn, quả nhiên hôm nay tới sớm nhất, mở cửa, vào văn phòng, bất máy vi tính, máy nước nóng, lấy cốc nước. Khi ngồi xuống thì hai người khác cùng phòng mới lề mề tới nơi, hai phụ nữ trung niên sắp già, Lôi Đại Bằng gọi là dì Trần, dì Lưu, từ chính phủ khu tới, gần như là tới đây dưỡng lão.
Game chơi bài trên máy vi tính đã mở, nước đã sôi, pha trà, cầm báo, nhấp môi, một ngày tán gẫu bắt đầu... Í không đúng, phải nói là một ngày làm việc chính thức bắt đầu.
Đây chính là cuộc sống hạnh phúc của Lôi ca sau khi chen chân được vào hàng ngũ công vụ viên. Hai bà dì tán gẫu tình tiết phim Hàn tối qua, ai yêu ai, ai bỏ ai và ai có khả năng yêu ai, hoặc ai có khả năng bỏ ai. Thường vào lúc như thế Lôi Đại Bằng giữ im lặng, sợ người ta biết y chỉ thích Tom và Jerry cùng với phim nghệ thuật hai người đóng ở đảo quốc. Tán gẫu một lúc thì dì Tề ở phòng kế bên tới, mặc cái khoác đỏ rất chói mắt, được dì Trần dì Lưu bình phẩm một phen, từ kiểu dáng tới đường kim mũi chỉ.
Dì Tề có vẻ chưa hài lòng, hỏi nam giới duy nhất trong phòng:" Đại Bằng, dì mặc bộ này thế nào?"
"Quá gây chấn động ạ." Lôi Đại Bằng giờ cũng học cách nói chuyện của Đản ca:" Bằng vào bộ này dì thành chị hai rồi, lúc dì đến cháu có nhìn thấy mà không dám nhận."
Ba phụ nữ già cười há mồm, cười nghiêng ngả, khen Lôi Đại Bằng biết nói chuyện.
Biết thật chứ còn gì, chứ thực ra Lôi Đại Bằng muốn nói trông dì như gái gọi già, già rồi còn mặc lòe loẹt, phí cả quần áo.
Thế đây giờ hắn biết tiết chế rồi, lời gây sốc càng lúc càng ít nói, không giống như ở cùng đám anh em, theo lời đồn thì trong văn phòng nguy cơ trùng trùng, mấy bà mãn kinh này chớ chọc, chọc vào người ta dám ra đường chửi bới, ngay cả bí thư và khu trưởng cũng phải né.
Nhìn đi, con người sẽ thay đổi theo hoàn cảnh, nghe cả Lôi Đại Bằng cũng có tâm cơ rồi.