← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 002 Làm cán bộ sớm đi tối về. (2)

Đúng 9 giờ nhận được điện thoại của chủ nhiệm văn phòng văn minh, cấp trên trực tiếp của họ, an bài Lôi Đại Bằng lên khu ủy họp thay ông ta. Chủ nhiệm Ngô mở hiệu giặt, chuyện làm ăn quan trọng hơn công việc, đại bộ phận công việc an bài Lôi Đại Bằng làm thay, thằng bé này dễ sai bảo mà.

Lôi Đại Bằng vì thế chỉnh lại áo, thực hiện chức quyền chủ nhiệm.

Xuống lầu, gọi một lái xe quen, đi tới nơi tổ chức họp, đừng bảo là có thể đi xe đạp mà, anh đây là cán bộ quốc gia đấy, đi làm việc công tuyệt đối không dùng xe riêng.

Hội trường cách nơi làm việc 10 phút đi xe, cuộc họp đã bắt đầu, Lôi Đại Bằng đi vào, ký tên của chủ nhiệm Ngô. Hắn ngồi trong hội trường cầm văn kiện vờ vịt nghe một lúc, năm nào năm nào cũng mấy lời đó thôi, chẳng có gì mới mẻ. Người trong hội trường đa phần là thư ký với chân chạy trong văn phòng, đến cho đủ số ấy mà. Đừng nghĩ là Lôi ca ngốc, ngồi một chút rồi giả vờ có điện thoại nên đi ra ngoài nghe, rất văn minh, rất có ý thức công cộng. Vừa ra ngoài một cái là đút di động vào túi, gọi xe, chuồn.

Làm công vụ viên và làm văn phòng có khác biệt, đó là đi dự tiệc, ngồi hội trường, chơi mạt chược, vừa vặn ba công tác này là sở trường của Lôi ca.

Cùng lái xe đi vòng quanh thành phố, ba hoa tán phét, về đơn vị đã là 10 giờ.

Đặt văn kiện mang về lên bàn, Lôi Đại Bằng còn trịnh trọng viết hàng chữ, mời chủ nhiệm Ngô duyệt.

Thế là xong việc, đó là thứ duy nhất cần Lôi ca dùng tới bút từ khi chen chân được vào hàng ngũ công vụ viên. Hay dở gì thì Lôi ca cũng tốt nghiệp khoa Trung Văn, vốn biết trình độ của bản thân, không dám khoe ra cho bêu mặt, ai ngờ tới văn phòng mới biết thứ chữ giun dế của mình chưa phải kém nhất, thế là lòng tin tăng vọt. Có lần chủ nhiệm Ngô an bài viết bài phát biểu, hắn gãi đầu gãi tai lên mạng kiếm nguyên văn về. Ái dà, thế mà được thông qua rồi.

Từ đó trở đi Lôi Đại Bằng không tự xem thường bản thân nữa.

Đến trưa khi chuẩn bị tan ca, di Trần đoán chừng tranh thủ thời gian đi mua rau rồi, đang bóc đỗ. Dì Lưu đang ở tại chỗ cùng dì Trần thảo luận chuyện chọn trường cho con cái, bỗng nhiên nói tới chuyện ăn uống, hỏi Lôi Đại Bằng xem có món gì mới mới không? Ồ, hỏi đúng con mẹ nó người rồi, Lôi Đại Bằng đem tuyết hoa kê, tùng chi khảo ngư giải thích tỉ mỉ cách chế biến cho hai bà dì nghe, làm hai bà dì kinh sợ, công đoạn phức tạp như vậy, làm ra chắc chắn là ngon lắm, không biết rằng tên đang nói chỉ có trình độ thổi bếp thôi.

Ai mà để ý chứ, dù sao bọn họ cũng có làm được quái đâu. Trình độ ăn uống làm hào quang của Lôi Đại Bằng tăng lên không ít, mấy lần ăn liên hoan, trình độ gọi món của Lôi ca phải nói là người phàm không theo kịp. Huống hồ hắn là công tử cục trưởng, ở đơn vị không ai dám coi thường. Thêm vào đồng nghiệp thi thoảng tụ tập chơi mạt chược, trình độ thua ít thắng nhiều của Lôi ca, độ nối tiếng cứ gọi là lên vòn vọt.

Đám anh em khốn nạn cứ đợi Lôi ca làm công vụ viên thành trò cười, ai mà ngờ rằng tên này cứ như là công vụ viên trời sinh vậy, nhậm chức một cái là như cá gặp nước ngay.

Chẳng trách Lôi ca được, ở nơi này nói hươu nói vượn chính là công tác, công tác là bốc phét, ngồi ở văn phòng bốc phét với mấy bà dì, tới hội trường nghe lãnh đạo bốc phét, hết giờ làm cùng nhau bốc phét.  Mấy tháng đi làm, Lôi Đại Bằng tìm được vị trí và giá trị tồn tại của mình, bốc phét tới say sưa, làm dì Trần suýt quên nấu cơm, chưa tới 11 giờ đã xách làn rau vội vàng mà đi.

Vừa mới qua 11 giờ, dì Lưu cũng đi luôn, con trai đang thi lên cao trung, việc nhà quan trọng hơn việc nước.

Lúc này có một cảm giác cô độc buồn tẻ dâng lên, Lôi Đại Bằng uống một ngụm trà đã nguội ngắt, đếm tiền trong túi. Gia đình hắn cũng đặc thù, cha hắn thường xuyên không ở nhà, mẹ mải làm ăn không để ý, cơm trưa phải tự giải quyết. Với tính cách của Lôi ca, ăn cơm một mình chẳng có gì vui, nhưng giờ khác trước rồi, đã là cán bộ quốc gia, chẳng thể cứ ngửa tay xin tiền mẹ mãi. Vì thế Lôi ca ví tiền eo hẹp đi ăn chực của đám bạn bè, huống hồ đám Lão Bao, Chân Thối mở điểm phân phối nước kiếm không ít, không xẻo chúng thì có lỗi với lương tâm, đúng không?

Xẻo thì xẻo rồi, có điều cũng có tác dụng phụ, bọn họ cho Lôi ca đánh giá mới: Từ ngày làm công vụ viên, càng ngày càng vô sỉ.

Nói ra cũng có chút xấu hổ, nhưng mà đành phải vậy thôi, Đản ca đi được một tháng rồi, nhân vật linh hồn vừa đi, bọn còn lại toàn lũ keo bẩn. Mẹ nó, ăn cơm không thằng nào chịu bỏ tiền, cuối cùng phải chơi oẳn tù tì gom tiền. Lôi ca đếm tiền trong vì mà thở ngắn than dài.

Làm công vụ viên cũng chẳng dễ dàng gì, còn lâu mới tới kỳ phát lương tháng sau, sống làm sao đây.

Tự than tự trách, điện thoại reo, là di động, Lôi Đại Bằng lấy ra xem số, mừng quá nỗi reo lên:" Đản ca, anh về từ bao giờ thế ... A, sắp tới nơi rồi, muốn em đi đón à ... Được được, nhớ anh chết mất ... Được, đi ngay, bến xe đường dài à, đợi đấy, em tới ngay."

A ha, phiếu cơm về rồi, Lôi Đại Bằng hớn hở chạy đi, quên đóng cửa văn phòng.

Mà đóng làm quái gì, nhìn cái biển văn phòng văn minh, trộm cũng biết là đơn vị nghèo, chưa bao giờ ghé thăm, chưa bao giờ mất trộm.

**** *****

"Đản ca, Đản ca, ở đây ở đây ..." Lôi Đại Bằng hét to, ra sức vẫy tay với Đơn Dũng làm người xung quanh né tránh:

Hắn nhìn thấy rồi, Đơn Dũng mặc áo khoác da từ trên xe đi xuống, cổ còn quàng một cái khăn quàng cổ nam thẫm màu, trông rất có phong cách lãng tử độc hành, hơi ngốc một chút, nhưng cũng rất ngầu. Lần này nam hạ tìm tình nhân trong mộng sư tỷ, nghe nói là thuận tiện đi chơi mấy tỉnh, nếu không phải làm cán bộ, Lôi Đại Bằng nhất định sẽ đi theo.

"Sao lại ngồi xe khách về?" Lôi Đại Bằng đạp xe tới gần một chút:

Đơn Dũng cười đáp:" Thuận tiện đi xem mấy nhà máy nước tinh khiết các tỉnh, còn nếm thử đặc sản địa phương, hôm qua anh ở Trung Châu đi thăm qua khu phong cảnh Hoàng Hà, cho nên tiện thể ngồi xe bus về ... Mẹ cậu chưa đổi xe cho cậu à?"

"Đừng trêu em, mẹ em nói xin việc cho em mất toi cái xe rồi, không mua nữa. Thôi bỏ đi, em chấp nhận số mệnh rồi." Lôi Đại Bằng chán nản nói, tuy ngoài mồm la hét đấy, nhưng cũng ít nhiều hiểu cho cái khó của cha mẹ, thấy Đơn Dũng tinh thần ngời ngời, tò mò hỏi:" Không phải anh đi tìm sư tỷ à? Sao lại đi thăm nhà máy nước gì đó?"

"Lúc về đi xem, dù sao cũng rảnh mà."

"Vậy sư tỷ thì sao?" Mặc dù hiện giờ tài sản của Đản ca không hề ít, nhưng Lôi Đại Bằng thấy, muốn theo đuổi sư tỷ vẫn cứ là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga tới phát điên rồi, chạy tới tận Hạ Môn:

"Vẫn thế." Đơn Dũng hơi xấu hổ:

Lôi Đại Bằng hiểu ngay sang ý khác, khinh bỉ:" Biết ngay chưa lên giường, ha ha ha."

"Có lên giường hay không anh không cần, anh căn bản không gặp được chị ấy. Không ngờ chị ấy từ chối gặp anh, cậu nói xem, chỉ vào trại giam một chuyến thì chứng tỏ là nhân phẩm của anh có vấn đề à?" Đơn Dũng ngồi lên xe đạp điện của Lôi Đại Bằng, buồn bực hỏi:

Lôi Đại Bằng vặn chìa khóa điện, phóng xe vù vù:" Nhân phẩm của anh không có vấn đề, mà là cả con người anh có vấn đề .... Đáng đời, giờ anh là phần tử từng tù tội rồi, còn nhất định muốn đi tìm đại gia khuê tú chà đạp, anh nghĩ người ta chấp nhận chắc? Loại từng đi tù như anh, chính là người tàn tật về chính trị."

"Đừng đắc ý, lương bằng công nhân đưa nước mà cũng coi mình là cán bộ quốc gia à?" Đơn Dũng đả kích lại, chẳng có vẻ gì là buồn bã vì thất bại:

"Đó gọi là một tấm lòng son hướng về tổ quốc, ai bảo anh công vụ viên không phải là cán bộ quốc gia?" Lôi Đại Bằng ghét nhất người ta không coi nhân viên văn phòng văn minh là cán bộ:

Đơn Dũng lờ đi:" Đừng bốc phét, làm cái gì thực tế chút, buổi trưa mời anh ăn cơm ở đâu?"

" Anh mời đi, em chọn chỗ, nếu em mời, em sẽ kiếm chỗ rẻ nhất. Nếu không anh em mình tới cửa hiệu nào đó của Sử Gia Thôn ăn chực, cái mặt anh còn tác dụng hơn tiền." Xem ra trên đường đi Lôi Đại Bằng đã tính cả rồi:

"Ha ha ha, Lão Bao nói không sai, từ lúc làm công vụ viên, càng ngày càng vô sỉ." Đơn Dũng thò đầu ra nhìn Lôi Đại Bằng, đúng là thay đổi rất nhiều, không ngờ có tính đường dự phòng, trước kia chỉ cần là anh em đi ăn cơm, ai tranh trả tiền là hắn tức giận: