Q3 - Chương 006 Thành công nhờ lâu không phải nhờ nhanh. (1)
Nhạn Lạc Bình vào buổi chiều là thời điểm đẹp nhất trong ngày, thời tiết cuối thu gần đông tựa hồ không ảnh hưởng tới không khí ấm áp nơi này, ánh nắng chan hòa chiếu dòng suối nhỏ róc rách dưới cốc, bãi cỏ xanh mướt, bàn thấp đắp bằng đá. Hoàn cảnh đơn giản tăng thêm nơi này vài cảnh trí mà không phá đi sự hài hòa, thời gian đưa nước đều tại buổi tối, còn ban ngày, nơi này hết sức yên tĩnh.
Ngay bên cạnh là nhà máy dấm, trên bàn thấp cách bếp không xa, cha con Đơn Trường Khánh và Đơn Dũng ngồi đối diện với nhau. Chỉ thấy Đơn Trường Khánh đổ cái gì đó một dãy chén nhỏ, Đơn Dũng thì bịt mắt, vây xung quanh là đám công nhân vừa mới thức dậy chuẩn bị làm việc, trừ vài người là ở đương địa, còn lại toàn là lao lực nhàn tản của Sử Gia Thôn.
Nếu uống rượu phải bát lớn, còn chén nhỏ chắc chắn không phải rượu, mà là dấm.
Mười mấy chén dấm, có của nhà máy, cũng có của bên ngoài, Đơn Trường Khánh nói với con trai:" Công phu không phải dựa vào khoác lác mà ra, sai một chén thì phạt mười ngày làm việc, mọi người làm chứng nhé. Bắt nó làm việc."
Xung quanh nhốn nháo hưởng ứng, ông già này hiền lắm, trừ thi thoảng mắng con trai vài câu ra thì đối xử với người trong thôn rất hiền hòa. Ngày ngày làm việc trong nhà máy, tới giờ đã được nửa năm.
Đơn Trường Khánh nói rồi đưa một chén dấm cho Đơn Dũng, Đơn Dũng đưa lên miệng khẽ nhấp môi, chóp chép vài tiếng, nói:" Độ chua 37, độ ngọt 24... Là dấm thơm của chúng ta."
"Hay!" Có người vỗ tay, biết uống dấm không hiếm, nhưng phân biệt được độ chua ngọt không hề dễ chút nào:
Đơn Dũng nhấp chén nữa:" Dấm Lão Trần, không phải của chúng ta, dấm cái phải trên 5 năm."
" Ư... Mùi gắt quá, dấm ớt, không phải thử."
"Dấm nhạt... Vừa ngâm ra đúng không?"
"Dấm trắng... Độ chua 70, ngửi đã thấy chua rồi."
" Ồ, cái mùi vị này... Không giống dấm chứa trong chai, cha, cha làm ra dấm mới à?"
Đơn Dũng nói tới đó thì cũng cởi luôn băng đen buộc mắt ra, đám thanh niên góp vui vỗ tay liên tục, Đơn Trường Khánh ung dung làm ra vẻ thần bí, người trong thôn thì đắc ý, làm Đơn Dũng vui mừng hết sức, thực sự làm ra rồi ạ? Cha nói là phải hai tháng nữa cơ mà."
"Ha ha ha, tất nhiên vẫn phải mất một hai tháng nữa, nhưng mà hôm qua cha phát hiện một chum chua sớm, chum đó đặt ở phía đối diện với mặt trời, nhiệt độ cao, cả mùa hè ủ, nó chín sớm nhất." Đơn Trường Khánh cao hứng nói, dấm cái đem ủ tới một thời gian nhất định, hương vị bốc lên coi là chín. Đương nhiên là càng lâu càng thơm, nếu không có dấm cái lâu năm, không được tính là có thứ dấm ra hồn, hôm nay Nhạn Lạc Bình chính thức bước vào hàng ngũ làm dấm rồi.
" Đại Thụy, chiều rót vào thùng phải trông coi bình lọc cho kỹ, Thụy Dũng, mấy đứa chỉ cần quấy là được, Chí Cường, lên trấn kéo ít than về... Làm việc cho tốt, tối cha con chú làm cho mấy đứa vài món." Đơn Trường Khánh bố trí công việc như mọi ngày, đám công nhân hò reo đi làm việc. Lão Đơn cũng đứng lên định đi làm việc của mình thì thấy con trai cầm dấm chín mới nếm thử, vẻ mặt rất hưởng thụ và khoan khoái, cười nói:" Làm gì có ngon như thế, mới ủ hơn nửa năm, phải qua hè năm sau, cách ba dặm cũng có thể làm con thơm điếc mũi."
"Cha, đúng là biết bốc phét hơn cả con, thuận gió hay ngược gió?" Đơn Dũng bới lông tìm vết:
Đơn Trường Khánh chẳng để ý:" Thuận gió hay ngược gió cũng đều thơm, đây mới là ngón nghề sở trường của cha, trước kia cha ở dưới quê ủ dấm, nhà máy rượu tuyển cha chính là nhìn trúng tài nghề này. Ai mà ngờ cách mấy chục năm lại quay về nghề cũ."
"Biết làm sao được ạ, con người bây giờ càng ngày càng thích những thứ cũ." Đơn Dũng đặt chén xuống, nhìn thấy mấy cái xe nối nhau đi vào sân:
Đơn Trường Khánh nhíu mày:" À, đến rồi, con định làm sao đây?"
"Ý kiến của cha thế nào?"
"Bán thì bán, bán đi con chuyên tâm làm dấm, đỡ phải đứng núi này trông núi nọ, chuyện gì cũng không làm nên hồn. Chẳng còn nhỏ nhít gì nữa mà chẳng thấy dẫn vợ về... Con bàn với chúng nó đi, cha đi làm đây."
Đơn Dũng trợn mắt lên, vắt óc ra mới tạo nên chuỗi sản nghiệp, vậy mà trong mắt cha lại thành đứng núi này trông núi nọ, không nên hồn. Té ra mình vất vả như vậy, còn chưa đạt tới yêu cầu thấp nhất của cha mẹ. Đơn Dũng lắc đầu cười đứng lên, nhìn thấy Cái Đình Giáp, Đổng Vĩ và Trương Vệ Hoa, Tống Tư Oánh nối nhau xuống xe, bất ngờ là Sài Chiêm Sơn cũng gần như tới cùng lúc, xa xa vẫy tay chào.
"Anh Đơn, bọn em..." Tiểu Cái chạy tới nói được một nửa thì ngại ngùng không nói nữa:
Đơn Dũng chỉ tầng hai nhà máy, bảo mọi người đi lên nói chuyện.
Trương Vệ Hoa là người nhanh mồm:" Anh Đơn, có được không, sao anh chẳng tỏ thái độ?"
"Ha ha ha, không tỏ thái độ chính là thái độ, nhớ trước kia mấy anh em mình kết bạn mò mẫn đi bộ cả tháng trời mới tìm thấy nơi này, trừ ủng hộ ra chẳng lẽ còn có thái độ nào khác?" Đơn Dũng khoác vai Trương Vệ Hoa đưa ra câu trả lời làm hắn mừng quá nỗi, lại hỏi Đổng Vĩ:" Đổng Vĩ, ý cậu thế nào?"
" Em... Em thấy nên bán, chẳng dễ gì mà gặp phải tên ngốc như vậy, đừng để sau này tiền kẹt trong tay thì t hảm." Đổng Vĩ đơn thuần là tiểu thị dân, lúc nào mở mồm ra cũng lo lỗ mấy vạn kia, yêu cầu của hắn không cao:
"Ừ, anh ủng hộ, có kiến thức... Tiểu Cái, cậu thì sao? Nếu bán đi có khả năng ảnh hưởng tới những điểm phân phối nước của cậu." Đơn dũng vừa đi lên lầu vừa hỏi:
Trương Vệ Hoa nhanh nhảu trả lời thay:" Không sao đâu anh Đơn, ông chủ Yến đồng ý rồi, mua cả điểm phân phối, tính ra còn lãi lớn."
Đơn Dũng mở cửa mời mọi người vào, gọi cả Lão Sài đang đi qua đi lại có biết có nên lên không:" Anh Sài, anh góp vui làm gì thế?"
"À, trong nhà hết dấm, thuận tiện tới lấy một chai, lý do này thế nào?" Sài Chiêm Sơn bịa ra lý do rất vớ vẩn làm Tống Tư Oánh phì cười:
"Đâu có người ngoài, lại chẳng phải cơ mật thương nghiệp gì, lát cho anh thùng 50 lít, ăn đã thôi." Đơn Dũng cố ý nói:
Bốn cổ đông, hai người dự tính, đúng là chẳng có cơ mật gì, hơn nữa toàn là người quen, không khí thoải mái, chuyện mọi người không xảy ra, ai nấy yên tâm. Không ngờ Tống Tư Oánh bị ghẻ lạnh, vừa ngồi xuống đã nổ pháo:" Cậu này nói anh cũng ủng hộ, cậu kia nói anh càng tán đồng... Bao giờ thì ủng hộ tôi đây, năm nay bán đồ khô sắp có lượng lớn hàng lên thị trường rồi, giờ có mấy thương hộ tranh cướp hàng, anh thì hay lắm, đi một lèo hơn tháng, ném hết chuyện lớn chuyện bé cho tôi làm."
Phát biểu hay lắm, mọi người không nói gì nữa, đều có chút vui mừng trên tai họa của người khác. Trước giờ Tống Tư Oánh luôn được coi là nhân vật số hai sau Đơn Dũng, nếu không đã chẳng có chuyện đám Trương Vệ Hoa tới thuyết phục cô trước.
Đơn Dũng cười hăng hắc:" Đó đâu phải chủ đề thảo luận hôm nay... Chúng ta thảo luận riêng được không?"
Mấy tên kia che miệng cười gian, Tống Tư Oánh bị kiểu nói mập mờ của y làm mềm lòng, không truy cứu nữa, có điều vẫn còn giận. Đơn Dũng an ủi:" Tôi tuyên bố, ngày mai tự mình xuống quê đi thu mua thổ sản, trả lại một tháng nợ Tư Oánh... Còn nữa, các anh em có yêu cầu gì, tôi thỏa mãn hết."
Từ khi từ trại giam trở về, hành vi cử chỉ thường ngày của Đơn Dũng hoàn toàn khác trước kia, đến Sài Chiêm Sơn cũng nhận ra, cái khí thế hùng hổ của Đơn Dũng đã thoái hóa rồi, có lẽ vì không có tâm kết nữa?
Hắn không rõ, nhưng mà hắn thích Đơn Dũng hiền hòa thế này.
Chỉ là tính cách này ở chuyện làm ăn liệu có tốt?