Q3 - Chương 005 Bị lợi làm mờ mắt. (2)
Rời khỏi điểm phân phối nước Đại Đông Qua, chiếc Mercedes S3 của ông chủ Yến đỗ ở bên chợ lương thực, ở đó có một ngôi nhà treo biển bắt mắt: Hãng rượu Hoành Thịnh.
Ập vào mặt là mùi rượu ngào ngạt, hai tầng đều là đủ các loại rượu, từ Cao Lương Bạch vài đồng một lít tới Say Ngất Lừa không khác gì cồn, tất cả đều có. Từ rượu Khúc giá rẻ tới rượu cao cấp nghìn đồng một chai, gì cũng không thiếu. Chuyên tâm kinh doanh rượu mười mấy năm, Yến Quảng Lượng là danh nhân ở thành phố này, dù trong thành phố không ít hiệu chuyên bán rượu cũng lấy hàng từ chỗ ông ta, còn về phần nhà hàng quán cơm, điểm bán buôn thì nhiều vô kể.
Người Lộ Châu thích rượu cho nên chuyện kinh doanh này cũng dễ làm, ông ta cũng chẳng cần an bài nhiều, gật đầu với nhân viên chào hỏi mình. Mùa đông là mua tiêu thụ, cho nên ai cũng bận, khách khứa ra vào không ngớt. Có điều tâm tư ông ta không ở đây, trong lòng đang bốc cháy, thân phận mình lớn thế này, ra giá cao như thế, mà không xử lý được mấy đứa nhãi ranh, không biết trời cao đất dày.
"Sao thế Lão Yến? Ông chủ Thái thúc giục đấy, bảo ông gọi điện lại, sao không mang di động theo?" Một nữ nhân có tuổi vẫn rất ưa nhìn từ trong phòng thò đầu ra nói:
Là bà chủ, ông chủ Yến lúc này chẳng có hứng nói chuyện, đi vào phòng thả mình cái uỵch xuống giường, mắt nhìn chằm chằm trần nhà.
A, có biến cố rồi sao? Bà chủ biết đó là chuyện mà ông chủ Thái ở tình thành giao làm, đó là ông chủ lớn, bà cũng hâm mộ cái nhà máy nát ở quê, bán được những 200 vạn. Ngồi xuống giường hỏi:" Đàm phán không thành à?"
"Cũng chưa biết, một cái nhà máy nát vậy mà có bốn cổ đông, lại là còn bốn thằng nhãi con lập nên, thế có lạ không? Tôi trả 200 vạn, lại còn hỗ trợ tiền lập điểm phân phối, thế mà chúng nó chưa gật đầu." Ông chủ Yến cứ nói tới là nóng máu:
"Có 200 vạn mà không làm cái nhà máy nước đi." Bà chủ thắc mắc:
"Bảo đàn bà tóc dài kiến thức ngắn lại không tin, bà nghĩ nguồn nước dễ tìm à? Lão Thái nói bọn họ chạy khắp Lộ Châu cả tháng, tìm khắp nơi phát hiện ra nước ở chỗ quỷ quái đó thích hợp nhất. Bà không biết, tương lai có đường cao tốc đi qua đó, vấn đề vận chuyển mà giải quyết rồi... Mà không đúng, Lão Thái con mẹ nó bán rượu chứ có nấu rượu đâu? Mưa thứ đó làm gì?" Ông chủ Yến ngồi bật dậy:
"Đồ uống, bán rượu có mùa, nếu có đồ uống trung hòa thì bán được cả bốn mùa rồi, mùa hè bán đồ uống, mùa đông bán rượu."
"Ừ có khả năng... Quái lạ, giờ người nghèo chen nhau lên thành phố, người có tiền trốn xuống núi, cái chỗ nát đó có 20 vạn tôi cũng chẳng thèm."
"Ông thèm hay không cũng chẳng sao, nghĩ cách mua lấy nó đi, tôi thấy Lão Thái sốt ruột lắm rồi đấy, sang tay một cái kiếm khoản lớn."
"Đúng, đúng, không thể bò lỡ."
Bà chủ đưa di động tới, ông chủ Yến nghĩ một lúc rồi bấm số bảo vợ yên tĩnh, rồi tỏ ra rất khó xử, rất cấp thiết nói:
"Lão Thái, khó lắm, thực sự khó lắm... Tôi đã trả tới 240 vạn thêm vào trợ cấp mà không được... Thật, tôi lấy danh nghĩa cá nhân đàm phán, không dám nói tới đầu tư bên ngoài. Anh còn không biết sao, Lộ Châu lắm điêu dân, nếu là người ngoài, trả nhiều mấy cũng không bán đâu... Được, được, tôi sẽ nghĩ cách. Nhất định hoàn thành chuyện này..."
Cúp điện thoại rồi ông chủ Yến đắc ý nói, 280 vạn, làm bà chủ tim đập mạnh, thiếu chút nữa ngất xỉu, thúc giục chồng, mau đi mau đi, mau nghĩ cách.
**** *****
"Giám đốc Vương, tình hình thế nào?"
Một tòa nhà cao tầng ở tận tỉnh thành, sau một chiếc bàn lớn, nữ nhân phong tư tha thướt trong bộ đồ công sợ cao cấp ưu nhã tiếp điện thoại xong, nghe được tin tức làm cô cau mày, suy nghĩ một chút rồi an bài:" Chúng ta thăm dò, ông chủ Thái hẳn cũng đang thăm giò, ông ta tuy có mạng lưới tiêu thụ, nhưng bản thân ông ta không phải người Lộ Châu. Tôi nghĩ ông ta cũng làm thông qua trung gian, ông ta ra giá, ít nhất phải dư ra ba thành... Đúng, chúng ta chỉ thăm dù thôi, bàn chứ không ký, nơi đó không có giá trị với ông ta, ông ta chưa chắc dám mua đâu. Cứ thế đi."
Cúp điện thoại, cái nhà máy nước đó khơi lên tâm sự, cô cúi người lục ngăn kéo, tìm được ảnh ở Lộ Châu mấy tháng trước. Rất nhiều, có rừng đào, có rừng táo, rừng sơn trà, còn có tào rừng ở khắp nơi, lật tới trang cuối cùng lại là bản đồ toàn tỉnh, một đường màu đỏ chạy xuyên từ bắc tới nam, mà nó đi qua một nơi tên là: Nhạn Lạc Bình.
Hiện giờ cô có chút hoài nghi, quy hoạch kiến thiết đường cao tốc đưa ra gần như cùng lúc xây dựng nhà máy nước Nhạn Lạc Bình, chẳng lẽ có người biết trước nên xây nhà máy bên đường?
Không thể nào, điều này có thể phủ định, chỉ vẻn vẹn một cái quy hoạch chưa thể kết luận, không thể nào có hành động nhanh như vậy. Cho dù có thể xây thành nhà máy nước tinh khiết, cũng không thể thực lực như nhà cô đã kinh doanh mười mấy năm. Thông qua giao thông tiện lợi đưa chuyện làm ăn tới toàn tỉnh, sự thuận tiện này phải đợi ba năm, năm năm, thậm chí lâu hơn nữa mới thể hiện ra được.
Không thể nào, cô phủ định lần nữa, xí nghiệp bây giờ kinh doanh chỉ nhìn vào cái lợi trước mắt, ai mà có nhãn quan như vậy được cơ chứ? Vì kinh doanh cái này vốn lớn lãi nhỏ, cần nhiều lao động.
“Thật đẹp!"
Cô lại lật tới bức ảnh chiều tà, tịch dương đỏ rực treo trên đầu núi, tùng bách xanh ngắn trang điểm cho ngọn núi nhấp nhô, dưới núi là một mục trường, nóc lán trại nhuốm thành màu vàng. Trong mắt cô bức ảnh đó như phát tán phép thuật, đem so sánh với tòa nhà cao tầng san sát mà mình thấy.
Cô nhìn bức ảnh, dường như thấy được cảnh tượng tấp nập trong tương lai, có ưu thế nguồn nước tự nhiên, có thể làm dấm, làm đồ uống, lại còn có thể trực tiếp đóng chai. Sau đó thông qua đường cao tốc vận chuyển đi bốn phương tám hướng, dựng lên cơ nghiệp đời người. Khi cô đem suy nghĩ này nói với cha mình, làm ông cụ lăn lộn thương trường mấy chục năm trời vì thế mà chuyên môn tới thực địa khảo sát. Ngay cả tiền chuẩn bị cho hạng mục này cũng đã được đưa ra.
Ý tưởng này làm cô hưng phấn, thậm chí muốn thực thi ngay lập tức, vì xung quanh thành phố bê tông cốt thép, đã rất khó tìm được nguồn nước thiên nhiên như vậy, lại còn là giao giới ba tỉnh, nếu đợi tới lúc quy hoạch đưa ra, giá trị nơi đó sẽ tăng vọt.
Cô gập tập ảnh lại, đứng dậy rời khỏi văn phòng cực lớn, cạch cạch cạch, tiếng giày cao gót vang lên hết sức tự tin, tới quầy trước, đầu chẳng quay lại, an bài:
"Thư ký Lưu, đặt cho tôi một khách sạn ở Lộ Châu, ngay tối nay. Ngoài ra thông báo giám đốc marketing và giám đốc quan hệ xã hội, bảo hộ tối nay tới Lộ Châu, tôi có công việc giao cho họ."
Cô thư ký cầm sổ tay ghi thật nhanh an bài của bà chủ, rồi gật đầu vâng một tiếng, đợi khi cô thông báo xong thì xe của bà chủ đã rời bãi đỗ xe.
"Nương tử Dấm hình như muốn đi xa, hộ kinh doanh ở Lộ Châu sắp bị phê bình rồi, lượng tiêu thụ của bọn họ năm nay đứng đầu từ cuối lên." Một em gái khác ở quầy lễ tân nói nhỏ:
Thư ký Lưu mỉm cười, bọn họ đều gọi sau lưng bà chủ là nương tử Dấm, nhưng mà không ai dám xem thường nương tử Dấm, tới đời cô đã ba đời ủ dấm rồi, mười mấy loại sản phẩm. Hơn nữa còn tiến quân vào thị trường đồ uống, có một tòa nhà ở trong thành phố, thanh bà chủ gia sản ngàn vạn rồi. Thư ký Lưu cười xong mắng:" Đừng nói linh tinh, nếu cô ấy mà biết chúng ta gọi sau lưng như thế, biết kết cục là gì không? Cho hai cái tát, bảo cút xéo."
Hàm ý lời này là tuy hâm mộ đối với người sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng cũng có ý cói thường. Có điều không phải là hai cô gái cố ý phóng đại thói xấu của bà chủ, mà bà chủ nổi tiếng khó tính, giám đốc bộ phận bị mắng tới khóc là chuyện thường, còn mấy quản lý thấp hơn nếu mà doanh số không đủ cho thôi việc luôn cũng chẳng phải chuyện hiếm nữa.
Thế nên chuyến này thương thay cho mấy vị ở Lộ Châu rồi.
….