Q3 - Chương 009 Cái mồm của ma quỷ. (1)
Tống Tư Oánh đặt bát đũa xuống, rót cốc nước, vừa uống được một ngụm liền nhìn thấy Đơn Dũng vẫy tay, gọi Sài Chiêm Sơn lên lầu, bộ dạng lén lút làm cô nhìn thế nào cũng thấy khả nghi.
Đám Tiểu Cái đi rồi, đi rất vui sướng, Tống Tư Oánh được Đằng Hồng Ngọc ép ở lại ăn tối, chứ không à, cô đang suy nghĩ, Đằng Hồng Ngọc đã cầm lấy bát, nhiệt tình nói:" Cháu ăn thêm chút nữa đi, cha nó nấu cơm vừa miệng lắm, ăn nhiều chút, trông cháu gày ... Ồ, sao thế?"
Vừa sới cơm xong thì đã không thấy người đâu nữa, Đằng Hồng Ngọc thò đầu ra thì thấy Tống Tư Oánh đang lén lút đi lên văn phòng nhà máy, bà định gọi nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng dừng lại, nghi ngờ sinh ra, chẳng biết nghĩ tới cái gì mà mặt mày hớn hở. Mấy đầu bếp trong nhà máy trừ một người của Hưởng Mã Trại thì hai người còn lại là của Sử Gia Thôn, thực sự không có tiếng nói chung được, bà đặt bát xuống, chạy đi kéo kéo chồng háy mắt.
Đơn Trường Khánh phản ứng chậm chạp:" Làm sao thế?"
"Em thấy con trai chúng ta và Tiểu Tống..." Đằng Hồng Ngọc làm vẻ mặt thế đó:
Lão Đơn càng hồ đồ:" Chúng nó làm sao, cãi nhau à?"
"Ài dà, anh đúng là khúc gỗ, ý em là anh thấy con trai chúng ta và Tiểu Tống có hợp không?" Đằng Hồng Ngọc mất kiên nhẫn, nói thẳng luôn:" Con trai không còn nhỏ nữa, có cô bé nào thích hợp thì tác hợp cho chúng nó, để nó khỏi nghĩ mấy chuyện đâu đâu, cô nương tốt ở Lộ Châu hết rồi hay sao mà phải chạy tít xuống phương nam... Đấy, anh nói có hợp không?"
"Chậc, em thấy hợp thì thành được à?" Đơn Trường Khánh không ủng hộ đề nghị của vợ:
Đằng Hồng Ngọc rất ngang ngược:" Thế em thấy không được thì thành được à?"
"Em thì ai chẳng thích hợp, phàm có cô gái nào tới nhà mình, em cũng coi là con dâu." Đơn Trường Thánh bình luận:
Câu này làm Đằng Hồng Ngọc không vui, đẩy chồng một cái, còn chưa hả, đá thêm một cái:" Sao nào, con trai lớn thế rồi, chẳng lẽ không kiếm vợ à? Anh giỏi rồi, lúc trẻ thì nghe lời, càng già càng cãi trả... Mau dọn dẹp bát đũa, chuẩn bị cho Tiểu Tống vào thùng dấm mang về. Công việc thì anh làm một mình đi, đừng trói chân con, để chúng nó ở bên nhau nhiều một chút."
An bài xong rồi hấp ta hấp tấp chạy mất, cái mặt Lão Đơn không vui vẻ gì, cuối cùng thở dài, làm tầng lớp bị áp bức rồi, vẫn ngoan ngoãn đi làm việc.
Trên lầu, Tống Tư Oánh rón ra rón rén, tới cửa cô nhón chân lên, nhìn thấy Sài Chiêm Sơn đang chăm chú xem một cái camera, chắc chắn là thứ Đơn Dũng quay được một tháng đi chơi vừa rồi. Cô không khỏi tò mò, hắng giọng gõ cửa, khi đi vào cố ý hỏi:" Anh Sài, anh có về thành phố không, trời sắp tối rồi, đi cùng đi."
"À, được, đợi chút, anh xem hết cái này." Sài Chiêm Sơn chuyên tâm nhìn camera:
Vì thế Tống Tư Oanh hỏi, cái gì thế, rồi có cớ đường hoàng ngồi bên cạnh Sài Chiêm Sơn, trước tiên lườm Đơn Dũng như trách y có thứ hay sao không nói với mình.
Sài Chiêm Sơn đưa camera sang cho cô:" Mô hình nhà gỗ, Đơn Dũng muốn xây dựng thôn nghỉ dưỡng."
"Ồ đẹp quá." Tống Tư Oánh vừa nhìn đã khen, sau đó nghe nói là chủ ý của Đơn Dũng liền đổi giọng:" Anh đi nghe Đơn Dũng à? Anh ta lại đi tìm đại hộ đầu tư đấy, lỗ thì chịu, lãi thì phải chia cho anh ta."
Sài Chiêm Sơn cười ha hả chỉ Tống Tư Oánh:" Đơn Dũng, tôi thấy Tiểu Tống nói trúng trọng điểm rồi, thằng nhãi cậu xúi bẩy tôi đầu tư không có ý tốt gì, đúng không?"
"Cái đó phải xem anh có vừa ý không chứ, có điều tôi thấy kết cấu nhà gỗ này ở thấy thoải mái hơn các loại kết cấu khác. Mùa đông thì ấm áp, mùa hè thì mát mẻ, tôi ở ba ngày trong căn nhà gỗ ở thôn nghỉ dưỡng phương nam. Lúc đó tôi nghĩ, phương bắc chúng ta thực ra càng thích hợp xây nhà gỗ hơn phương nam, dựa vào công viên rừng rậm và kinh nghiệm kinh doanh nông gia nhạc ở Hưởng Mã Trại, hoàn toàn có thể cung cấp loại phục vụ này." Đơn Dũng quả nhiên tình trường thất bại, nhưng mang về không ít thứ mới mẻ ở phương nam:
"Chi phí xây dựng thì sao?"
"Bình quân 1500 một mét vuông, cao nhất không quá 2000, niên hạn là 50 năm, hơn nữa ưu thế lớn nhất của nhà gỗ là có thể di chuyển, anh xem phim Âu Mỹ không? Hay lắm đấy."
"Vậy thì một căn nhà nhỏ 50 - 60 mét vuông, chừng 10 vạn, muốn làm một thôn du lịch nghỉ dưỡng phải 30 - 50 nhà, đầu tư ít nhất 300 vạn. Thêm vào tiền đất, kéo điện, các loại phục vụ sau đó, hạng mục này không đầu tư 500 vạn không ra gì."
"Nhưng hiệu ích lớn, dựa theo tỉ lệ vào ở 70% mà tính, chỉ 5 - 7 năm là thu hồi vốn, mà hạn sử dụng nhà gỗ là 50 năm."
Sài Chiêm Sơn suy nghĩ về hạng mục khác người này, hoàn toàn là bỗng dưng xây dựng lên một cái thôn, lại còn phải chọn nơi phong cảnh đẹp, độ khó không phải nhỏ:" Tiểu Tống em thấy sao?"
"Khó nói lắm, nguy hiểm quá lớn, làm không tốt là thành củi đun hết." Tống Tư Oánh đánh giá:
"Anh cũng thấy không đáng tin lắm." Sài Chiêm Sơn không có kinh nghiệm ở mặt này:
Trước kia bán thịt lừa, bán đồ khô, bán nước, bán dấm đều trong phạm vi họ lý giải được, tự nhiên làm cái này, tư duy đi trước thời đại quá.
Đơn Dũng thành khẩn giải thích:" Mô hình này lập nên theo nhu cầu của người hiện đại, thử nghĩ mà xem, một người đã quen bị giam trong bê tông cốt thép, tận đáy lòng khao khát cuộc sống điền viên. Nhìn hình ảnh xem, vài cây ăn qua, hàng rào bao quanh, một căn nhà gỗ, nhìn thôi đã thư giãn... Đúng rồi, mọi người tưởng tượng xem, đây là mùa hè, một nhà ba người tới đây nghỉ ngơi, hái đầy một giỏ hoa quả, nhổ ít cỏ, hầm một con gà, tối cách cửa sổ gỗ đếm sao... Thật đầm ấm phải không? Còn mùa đông, vây quanh lò sưởi, nhìn lửa cháy hừng hực tỏa ra mùi than khói, uống một ly nước ấm, nằm xem TV rồi ngủ thiếp đi... Cũng đầm ấm đúng không?"
Tống Tư Oánh nhìn bộ dạng của Đơn Dũng, cô chẳng thấy đầm ấm cười khanh khách:" Anh thôi đi, chỉ có anh là thích chạy tới nơi hoang dã, chỉ có 2 ngày nghỉ cuối tuần, đâu ra tỉ lệ thuê tới 70%?"
"A, cô nói đúng rồi, mục tiêu quan trọng của chúng ta là một quần thể khách hàng đặc biệt."
"Ai?" Sai Chiêm Sơn hỏi:
"Đôi tình nhân, mọi người thử tưởng tượng, khi chưa kết hôn rủ đối tượng đi lãng mạn một lần. Kết hôn rồi thì hẹn tình nhân vụng trộm một lần, trên đời này có bao nhiêu mối tình bất chính chúng ta có bấy nhiêu khách hàng tiềm năng. Đây là niên đại người ta không tin vào ái tình, gian tình có thị trường rất cao." Đơn Dũng tiếp tục giọng điệu đa cấp của mình:
Tống Tư Oánh cười ngặt ngoẽo, cười suýt rơi cả camera:"Anh Sài, anh đừng nghe Đơn Dũng ba hoa, cái mồm này của anh ta, cả ma quỷ cũng bị lừa tới mất phương hướng, anh không thấy mấy đưa buổi chiều à? Lúc đến thì quyết tâm bán cổ phần, kết quả hai ba câu đã hưng phấn tuyên bố không bán nữa. Em đảm bảo với anh, anh ta bây giờ chắc chắn không thể lấy ra 100 vạn để mua cổ phần ba người kia, nếu mà ba người kia đồng ý bán, anh ta trố mắt ngay."
Sài Chiêm Sơn không cười tới mức đó song hồ nghi hỏi:" Đơn Dũng, không phải Tiểu Tống nói đúng đấy chứ, cậu không lấy ra được 100 vạn à?"
"Ừ, không có, vừa mới trả tiền chế tác hộp quà đồ khô rồi, còn phải trả tiền mua thổ sản, lợi nhuận bán nước tinh khiết quá mỏng, đừng nói 100 vạn, đến 10 vạn cũng là vấn đề." Đơn Dũng cười ngượng ngập:
Tống Tư Oánh mắng đáng đời, không ngờ Sài Chiêm Sơn lại nói:" Song cậu muốn có số tiền đó cũng không phải vấn đề, theo lời cậu nói thì mua hết cổ phần về thì cậu lãi lớn, sao cậu không mua."