← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 010 Cái mồm của ma quỷ. (2)

Có tiền tôi cũng không mua, nhà máy nước làm ăn tốt thế là dựa vào cha của mấy tên đó hỗ trợ, nếu tôi mua hết về, đừng nói là sau này bán nước không thuận lợi, mà ngay cả kinh doanh đồ khô cũng bị ảnh hưởng. Thời buổi này không phải một người có thể kiếm được tiền." Đơn Dũng thành thật nói:

Tống Tư Oánh nghe mà giật mình, câu này rất có lý, nếu mấy tên kia rút đi, sau này xảy ra chuyện gì rất khó nói. Lỗ thì người ta cười vào mặt, lãi thì người ta thèm, chẳng bằng buộc vào cùng một cái thuyền, cùng tiến cùng lui, vì thế cô không cười nữa.

Sài Chiêm Sơn cũng gật gù tán thưởng, có điều lại bới móc:" Kinh doanh nhiều mặt không phải chuyện tốt, khó tránh khỏi ngả về cái này bỏ quên cái kia. Nước tinh khiết, dấm, đồ khô, thịt lừa, giờ là nhà gỗ, cậu làm nổi không?"

" Nước tinh khiết thì chủ yếu dựa vào Tiểu Cái, đồ khô có Tống Tư Oánh và chú tôi, có họ ở phía sau, làm theo đơn đặt hàng thôi cũng đủ kiếm ăn. Nhà máy dấm thì có cha tôi là dân trong nghề, bán dấm tôi giao cho Sử Văn Vũ rồi. Còn về thịt lừa, ông già kia càng sợ tôi xen vào ấy chứ, bây giờ ông ấy nắm chặt nguồn hàng trong tay. Ông ấy thà cho tôi tiền đi làm việc khác chứ không chịu cho tôi làm thịt lừa nữa." Kỳ thực bây giờ Đơn Dũng chẳng phải quản chuyện gì, nếu không đã chẳng thể chạy đi chơi cả tháng cũng không sao:

"Thú vị đấy, giờ thằng nhãi cậu lại quăng dây tròng vào cổ tôi để làm công cho cậu à?" Sài Chiêm Sơn hiểu ra:

"Anh đừng đề cao bản thân quá, anh có tin anh không gia nhập, mai tôi vẫn kiếm được đầu tư không?" Đơn Dũng tự tin tuyên bố:

"Bốc phét!" Tống Tư Oánh cứ như chuyên làm nghề đả kích Đơn Dũng:

"Hai người đừng có hạ thấp tôi có được không? Bằng vào bản thân tôi thôi cũng có thể tự làm ra quy mô nho nhỏ, đừng quên nhà tôi kinh doanh nông gia nhạc. Tin mai tôi xây vài căn nhà trên Hưởng Mã Trại cho thuê không? Mỗi tuần người tới Hưởng Mã Trại chơi bao nhiêu, không tin hai người không thấy. Nếu nói theo ý nghĩ của hai người thì làm gì có ai đi nông gia nhạc ăn cơm, riêng tiền xăng đã đủ lỗ rồi." Đơn Dũng hỏi ngược lại:

Đây chính là xu thế, bây giờ người rảnh tới đau trứng rất nhiều, bọn họ tìm thú vui, tìm thứ kích thích, tìm thứ mới mẻ. Chỉ cần là thứ thú vị, không lo không tiêu thụ được. Với kinh nghiệm kinh doanh giải trí của mình, Sài Chiêm Sơn hiểu hơn ai hết, có cơ sở là ẩm thực của Hưởng Mã Trại, thậm chí đưa vào thịt lừa đặc sắc của Sử Gia Thôn, tạo thành một thôn nghỉ dưỡng nổi danh, giá trị thương hiệu sẽ vượt quá giá trị doanh lợi.  Dù sao nền tảng văn hóa của Lộ Châu rất sâu.

Sài Chiêm Sơn không nói nữa, chỉ nheo mắt lại thầm tính toán tính khá thi của chỉnh thể phục vụ, hỏi Tống Tư Oánh:" Tiểu Tống, anh chuẩn bị tin cậu ta một lần, em quen biết cậu ta lâu, em nói xem cậu ta có đáng tin không?"

Mặc dù xưa nay cái miệng Tống Tư Oánh không nói câu nào tử tế với Đơn Dũng, nhưng trong lòng cô luôn thán phục y, luôn là vậy:" Miễn cưỡng tin được … nếu không em cũng tham gia, nếu không kiếm được tiền thì em vẫn còn có một cái biệt thự ở nông thôn."

"Được, mai bắt đầu luôn, vừa đi thu mua thổ sản vừa tìm địa điểm luôn, tôi đã đặt xưởng gia công nhà gỗ rồi, chu kỳ kiến thiết hai tháng, tranh thủ đoán khác trước Tết." Đơn Dũng vỗ bàn quyết đinh:

Té ra lại là quyết định rồi mới bàn, làm hai nhà đầu tư miễn cưỡng trừng mắt với y.

.................................................

Dấm... Dấm... Dấm.... Dấm....

Cô thu ngân quét mười mấy thứ đều là dấm, mặc dù là công việc máy móc, cô cũng không nhịn được ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn đó là một nữ nhân dung mạo xinh đẹp, cười cho đồ vào túi:" 59 đồng, chị có thẻ hội viên không?"

"Không có."

Thu ngân tìm tiền lẻ, nữ nhân mua bao nhiêu dấm hỏi:" Trước kia có dấm Nguyên Nguyên mà nhỉ, sao bây giờ không có?"

"Cái chai dấm của họ vừa ngốc vừa quê, chỗ bọn em bỏ lâu rồi ạ, dấm Hưởng Mã Trại tốt hơn nhiều, chị đi thong thả. Người tiếp theo.

Một câu nói của cô thu ngân làm bà chủ bán dấm tức giận, giày cao gót cành cạch rời khỏi siêu thị, cho đồ vào trong xe, nhìn thấy hai vị giám đốc cũng lờ đi. Khi xe đi rồi, hai vị giám đốc mới rối rít bám theo.

"Giám đốc Trương, sao bà chủ lại chuyên môn tới Lộ Châu thế, cho dù có muốn đuổi việc tôi cũng đâu cần bày ra thế trận lớn như thế." Một nam nhân trung niên ngồi ở ghế sau dè dặt hỏi, ông ta là Mã Bỉnh Trung, coi như là nhà phân phối lâu năm của Nguyên Nguyên, kinh doanh từ nhà kho tới cửa hiệu như bây giờ, trưởng thành cùng với Nguyên Nguyên:

Lão Mã cũng biết vị nữ giám đốc này muốn bước rao vung đao chém đứt nhà phân phối thành tích không tốt, xem ra tiền đồ đáng lo rồi.

Giám đốc Trương đáp:" Lão Mã, trong đồ thị kinh doanh, thành tích của anh rớt nhanh nhất, chưa đầy một năm mất nửa phân ngạch rồi, chúng tôi muốn nói đỡ cho anh cũng khó."

"Thôi bỏ đi, nói đỡ cái gì chứ? Tôi cũng chấp nhận số mệnh rồi, phấn đấu mười mấy năm, kiếm được cửa hiệu rồi, đuổi thì đuổi. Ai giỏi hơn thì đến mà làm, tôi chẳng muốn làm nữa." Mã Bình Trung nói rất nhụt chí:

Giám đốc Trương không hiểu:" Sao lại mất tinh thần thế?"

"Không mất mà được à, tôi chỉ có một cái cửa hiệu thôi, anh biết cái Hưởng Mã Trại vừa nổi lên mạnh thế nào không? Hai hiệu gia vị, mười mấy điểm phân phối nước, còn mười mấy hiệu thịt ngâm, bọn họ cùng một bọn. Tôi nghe nói thịt lừa hiện giờ thì Sử Gia Thôn là lớn nhất, nhà hàng quán cơm có quan hệ với họ vô số, ngay cả người bán lẻ trên phố cũng bị họ thu gom rồi. Đừng nói Nguyên Nguyên của chúng ta, các đại lý dấm khác, bây giờ kiếm được tiền thuê nhà là giỏi rồi, mấy thương hiệu đang định rút ấy chứ." Lão Mã lải nhải một đống:

Giám đốc Trương nhỏ giọng khuyên, lát nữa gặp bà chủ chú ý cách ăn nói, tính khí bà chủ không tốt.

Nào phải không tốt, mà là quá tệ, ở trong khách sạn Duy Đa Lợi Á, 4 sao, phù hợp với tính cách không phô trương của Nương tử dấm. Cô giống như một du khách bình thường, xách hành trang lớn nhỏ vào ở, đợi mấy vị kia gõ cửa đi vào, trên bàn đã đặt mười mấy chai, lọ rồi, toàn là dấm Hưởng Mã Trại.

Mà bà chủ thì mặt phủ sương, bắt đầu chỉ những thứ trên bàn, la hét:" Nhìn cái kiểu đóng gói này, vừa ngu vừa quê, vừa khó coi, có điều tôi thừa nhận, cấp dưới của tôi còn ngu hơn... Lộ Châu mấy trăm vạn nhân khẩu, lại nổi danh quê hương cá thóc, khởi nguồn mỹ thực, vậy mà một tháng bán không nổi một vạn chai. Tức là cả vạn người mới có một người mua dấm của Nguyên Nguyên, ai có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý xem. Nguyên Nguyên đã sáng nghiệp hơn 40 năm, vậy mà lại vô dụng như vậy à?"

Nương tử dấm mắt phượng xếch ngược, uy phong vô cùng, mắng cho ba nam nhân cao lớn không sao chịu nổi, nhưng mà thành tích quá kém, không thể mở mồm. Cô đi đi lại lại, đứng trước mặt Mã Bỉnh Trung, nhìn nhà phân phối do chính cha mình chọn, khẽ thở dài, giọng điệu chẳng nương nhẹ hơn:" Giám đốc Mã, chúng tôi đi hai mấy siêu thị, có 7 cái không có dấm Nguyên Nguyên, 9 cái bị đẩy vào góc không ai chú ý. Còn có nơi không ngờ bày sản phẩm từ ba tháng trước. Từ tháng 5 tới nay, lượng tiêu thụ giảm một nửa. Mỗi năm tổng bộ hỗ trợ cho ông tiền thuê nhà tới hơn 7 vạn, ông nghĩ công ty là liên hiệp tàn tật, đi làm từ thiện hả? Chưa nói công ty lỗ bao nhiêu, tiền kiếm được có đủ cho nhà ông chi tiêu không?"

Mặt Mã Bình Trung lúc đỏ lúc trắng, giám đốc Trương vừa thấy không ổn thì Lão Mã đã vỗ bàn:" Muốn đuổi việc thì nhanh chút, cô không đuổi thì tôi cũng đi, chỉ chút tiền hỗ trợ thôi, đếch cần, được chưa, chút tiền thôi, tôi trả được."