Q3 - Chương 016 Nhai rễ cỏ mới thấy đắng. (2)
Có người ra đường bắt xe cho Trịnh Cẩm Thiền, nhưng không may đây là giờ cao điểm, không dễ bắt xe. Tranh thủ lúc đợi xe, thư ký ở gần Trịnh Cẩm Thiền hỏi nhỏ:" Chị Trịnh, tôi thấy hôm nay thấy mặt chẳng bằng nghe danh, giám đốc Đơn có vẻ không được như trong lời đồn."
"Hắn không phải Đơn Dũng đâu." Trịnh Cẩm Thiền khẽ mỉm cười:
"Không phải sao? Giả à, vậy mấy người kia."
"Mấy người kia là thật, tứ đại cổ đông của Hưởng Mã Trại hôm nay tới ba người, nhưng người quan trọng nhất lại không đến."
"Vậy có phải họ đã phát hiện ra thân phận của chúng ta không?"
"Không đâu, nếu đúng thì đã sớm xòe bài rồi, cạnh tranh thương nghiệp không chấp nhận đào góc tường của nhau, tới mức đó thì là kẻ thù rồi."
"Vậy chúng ta vẫn phải tiếp tục làm à?"
"Ừ, làm tiếp, mai tiếp tục, nếu như có một đoàn đội lượng tiêu thụ làm người ta khó tin nổi, cho dù là ở công ty chúng ta, tôi cũng muốn đi xem sao. Tôi không tin chính chủ không ra mặt. Mai tranh thủ đột phá 100 thùng dấm, không đột phá được thì chúng ta tự mua."
Xe tới rồi, Trịnh Cẩm Thiền xoa bắp chân nhức mỏi lên xe, an bài mấy người khác chuyện ngày mai rồi đi trước.
"Chỉ sợ không dụ được chính chủ tới mà dụ phải một đám sắc lang." Cô tiếp tân đợi nương tử dấm đi rồi mới nói:
Thư ký đột nhiên nói:" Thực ra chuyện này không tệ, mọi người không thấy giáo đốc Trịnh thay đổi rất nhiều à?"
"Thay đổi á?"
"Đương nhiên, xưng hô đã đổi thành chị Trịnh rồi, mỗi ngày làm việc cùng chúng ta cũng hiền hòa. Tôi thấy tốt lắm, đỡ phải ở tống bộ cứ nhìn thấy là tránh, sợ bị ăn chửi."
"Này này, tôi bảo với các cô nhé, các cô có thấy không, trong bốn người hôm nay có một anh chàng độc thân sáng giá đấy."
"Ai thế?"
"Tiểu Cái, người đeo kính đều vụng về, nói không chừng thâm tàng bất lộ đó."
"Vậy cô theo người ta đi."
"Xì, nếu hắn mua cho tôi một cái biệt thự thì tôi theo ngay, dù sao chị đây cũng không định gả đi, chỉ sợ hắn mua không nổi."
"Hi hi ..."
Một đám cô nương nô đùa biến mất trong màn đêm của Lộ Châu, giống như đi du lịch vậy, tới nơi xa lạ luôn có cảm giác mới mẻ, cũng mong đợi những niềm vui bất ngờ.
Lại nói tới Trịnh Cẩm Thiên đi taxi về biệt thự Hoa Viên thuê trọ, vừa đi vào cửa một cái liền đá luôn giày cao gót đi, chợt thất cha đã đi hôm trước xuất hiện trong nhà, hơn nữa trên bàn còn có bữa tối thịnh soạn. Cô mừng rỡ vội vàng rửa tay rửa mặt ngồi xuống, ăn ngấu ăn nghiến, bộ dạng đó làm người cha tròn mắt, lâu lắm rồi không thấy con gái ăn như vậy.
"Không phải là buổi trưa có người mời con đi nhà hàng ăn à?" Lão Trịnh hỏi:
"Ra nhà hàng ăn còn chẳng bằng úp bát mì gói ... Cha, sao cha lại tới?" Trịnh Cẩm Thiền vừa nhai vừa nói, luôn mồm khen thịt lừa Lộ Châu danh bất hư truyền:
"Cha không yên tâm, con ăn nhiều vào."
"Có gì mà không yên tâm ạ?"
"Cha yên tâm được sao, có câu con nhà thiên kim phải luôn cẩn thận, đại tiểu thư nhà ta thì hay quá, ra đường bán dấm."
"Không phải cha dạy con phải chịu khổ mới có thể kế thừa gia nghiệp của cha à?"
"Ha ha ha, đúng là thế, nếu con là con trai thì tốt quá."
Già hiền từ, trẻ tinh nghịch, đây mới là dáng vẻ thực trong nhà, Trịnh Chi Nguyên cũng không che giấu, cùng con gái nói chuyện phát triển nghiệp vụ. Mấy tháng trước nhìn thấy cái nhà máy nước kia, trong lòng có ý mua lấy, ai ngờ người sở hữu nó bối cảnh làm người ta líu lưỡi. Trịnh Chi Nguyên chính vì chuyện này mà nhờ người nghe ngóng, ai ngờ biết càng nhiều thì càng khiếp sợ, người làm ăn chính đáng phải nghĩ mọi cách tránh dính dáng tới loại người này. Vì thế Lão Trịnh đưa ra kết luận :" ... Con thấy Lộ Châu rồi đấy, nơi này bài ngoại rất mạnh. Hơn nữa người đó, cha thấy khả năng đàm phán thành công không cao, hay là tạm thời bỏ qua, tìm người hợp tác khác."
"Thế ạ, con cũng nghe đồn thổi phần nào, có điều cảm giác của con khác cha."
Trịnh Cẩm Thiền tựa hồ không bất ngờ, vừa gắp món ăn vừa nói:" Con thấy sự quật khởi khác thường của Hưởng Mã Trại có mấy nhân tố, thứ nhất là nguồn nước tốt, đây là điều ai cũng thấy. Thứ hai là bọn họ đồng lòng, toàn bộ dùng người của Sử Gia Thôn, mà Sử Gia Thôn là cái thôn thổ phỉ nổi danh ở Lộ Châu, nên bọn họ đoàn kết bài ngoại. Thứ ba bọn họ tuy có tiếng thổ phỉ, làm việc lại rất có tín nghĩa, cứ nhìn cái chai dám 200 ml là thấy, dù lợi nhuận thấp bọn họ cũng không cắt giảm ăn bớt như nhà máy lớn chúng ta."
"Trong việc đối xử với nhân viên tiếp thị lâm thời, lương hàng ngày họ trả cao, chỉ có thưởng thêm, không có trừ bớt. Đương nhiên đây là do bọn họ mới khởi đầu, có điều cũng phản ánh ra một điều, bọn họ không phải thương nhân bất lương ... Còn một điểm nữa, điểm quan trọng nhất, có người đang lập nên một quy hoạch lớn xoay quanh thương hiệu Hưởng Mã Trại này. Trước tiên là thịt lừa ngâm vang danh xa gần, sau đó là nước tinh khiết, rồi dấm, còn có gia vị, thổ sản, đồ khô. Về lý luận mà nói kinh doanh nhiều đầu như thế là đại kỵ, khó tránh khỏi bỏ bên này quên bên kia. Nhưng con nhìn thấy một công ty Hưởng Mã Trại đang hừng hực đi lên, các lĩnh vực đều có thành tựu riêng. Vừa vặn trong chuyện này, người sáng lập gần như không thấy mặt, vậy y dựa vào cái gì để duy trì sản nghiệp ngày càng lớn này."
"Ồ, ý con là..." Trịnh Chi Nguyên cũng đã nhận ra, chuyện này không dễ dàng:
"Ý con là thà làm bạn với sài lang còn hơn chung chuồng với dê lợn." Trịnh Cẩm Thiền nói dứt khoát:
Chuyện này Trịnh Chi Nguyên cũng hiểu được, có một đối thủ nhìn chằm chằm, tốt hơn là dần thoái hóa trong ca vũ thanh bình, chuyện này khơi lên tâm tư của ông:" Sài lang xung quanh chúng ta đủ nhiều rồi, tiêng ở tỉnh thành đã có mười chín thương hiệu, cha vất vả nhiều năm tối đa không bị đẩy khỏi top 10. Song Tháp, Tấn Dật, Thượng Thủy Tỉnh, Thanh Tử, Lão Tây Nhi, đó đều là xưởng dấm trăm năm lịch sử. Toan Ny, không phải là cha nói lời nhụt chí, muốn nâng cao phân ngạch thị trường không dễ, không rớt xuống là cha hài lòng rồi."
"Cha, không phải là không có cách." Trịnh Cẩm Thiền cười giảo hoạt:" Cha thấy dẫn con sói này tới tỉnh thanh thì thế nào?"
"Ý con là sao?" Trịnh Chi Nguyên chưa hiểu lắm:
"Con đang nghĩ, nếu như có một đội ngũ hung hãn, thêm vào cơ sở sản xuất chất lượng, như vậy sẽ thành chuyện thế nào? Công ty mới ít thiếu nhất là khí thế và sức sáng tạo, vừa vặn đó là thứ chúng ta thiếu nhất. Bọn họ cũng có thiếu xót, quản lý không hoàn thiện là một phương diện, quan trọng là họ thiếu một thứ trong công nghệ làm dấm."
"Dấm cái lâu năm."
" Đúng, tính ra bọn họ thành lập chưa tới một năm, dấm chín mới đưa ra con nếm thử rồi, là dấm mới, mùi chưa thơm, dựa vào gia vị tăng mùi. Nếu như hai nhà kết hợp, có dấm cái lâu năm của chúng ta, thêm vào cơ sở sản xuất của họ, cha thấy không phải là chuyện đôi bên cùng có lợi à? Nếu đối phương có tầm nhìn, con nghĩ y sẽ không từ chối."
"Ý con nói là, từ thu mua chuyển sang hợp tác hoặc sản xuất hộ? Nếu như bọn họ dán nhãn hiệu của chúng ta thì có thể cân nhắc."
"Vâng, nếu như chúng ta không thể nắm được trong tay nơi này thì cần gì phải nắm lấy, chỉ cần đạt được mục đích, chỉ cần nâng cao phẩm chất, chỉ cần nhìn thấy lợi ích thì cần gì phải đưa Hưởng Mã Trại tới dưới cờ của Nguyên Nguyên. Đó là thiếu sót mà con nhìn thấy được từ cách kinh doanh của Hưởng Mã Trại, là người đứng đầu, không cần chuyện gì cũng tự tay làm. Lãnh đạo không cần can thiệp vào chuyện kinh doanh phía dưới, vừa vặn chính vì không can thiệp, bọn họ mỗi mặt lại có thành tựu đặc sắc riêng."