Q3 - Chương 015 Nhai rễ cỏ mới thấy đắng. (1)
Mã Bỉnh Trung đặt điện thoại xuống, điện thoại của cháu ngoại gọi về, báo không có chuyện gì cả, bây giờ giám đốc Trịnh lại tới đường Văn Hóa bán dấm rồi, ông ta thở phào nói với một ông già:" Không sao cả, chuyện không đâu ấy mà, người trẻ tuổi nghịch ngợm thôi."
"Ha ha ha, tôi đã nói mà anh không tin, Toan Ny từ nhỏ đã đanh đá, ai muốn trêu vào nó à, không có cửa đâu, nó đời nào chịu thua thiệt." Ông già có vẻ rất tán thưởng Toan Ny, nhưng Mã Bỉnh Trung có vẻ không cùng suy nghĩ:
Toan Ny chính là nhũ danh của Trịnh Cẩm Thiền, còn có một biệt danh khác là nương tử dấm, cô gái không chịu được người khác hơn mình, mỗi lần mở hội nghị tiêu thụ, thấy thành tích thua kém công ty cạnh tranh thì thế nào cũng mắng người dưới một phen. Còn ông già này chính là nguyên chủ tịch của Nguyên Nguyên, Trịnh Chi Nguyên, từ khi giao chuyện làm ăn cho con gái liền lui ra sau màn. Lão Mã vừa mắng Tiểu Trịnh thì Lão Trịnh tới, không nể mặt trẻ thì cũng phải nể mặt ông già hiền hòa này ba phần.
"Chủ tịch Trịnh, chuyện kia anh nói có manh mối chưa?" Mã Bỉnh Trung thận trọng hỏi:
Ông già mím môi, vẻ mặt xem chừng gặp khó, lắc đầu hừ một tiếng:" Không dễ, đúng như anh nói, tựa một tảng đá, không có khe mà lách vào. Nhạn Lạc Bình là nơi chính phủ cũng không quản tới được, chủ yếu là thôn dân ở đó tự quản, chỉ có người bản địa mới có thể xây dựng nhà máy ở đó chứ người ngoài vào nửa bước khó đi. Mấy nhà kia hình như đều có bối cảnh, sau lưng có một vị khu trưởng, không ra tay được."
Mã Bỉnh Trung không bình luận gì thêm, ông ta đã cảnh báo Lão Trịnh rồi, đã dám đặt tên là "Hưởng Mã Trại", chính là người Hưởng Mã Trại đi ra. Lộ Châu dân phong hung hãn, huống hồ còn là cái nơi vang danh đó, đừng nói là mua đất xây nhà máy, nếu ông lái xe qua không bị người ta làm tiền phát khóc là may rồi.
"Anh đừng đắc ý bàng quan, Lão Mã, lần đầu tới tối Lộ Châu cũng hai mốt năm rồi nhỉ? Khi đó anh còn đang đạp xe bán dấm, là loại gian thương bất lương điển hình, trộn nước vào dấm để bán."
"Không cho nước vào dấm thì không gọi là dấm nữa không, đại bộ phận dấm còn chẳng phải là nước à? Chủ tịch Đổng, anh muốn tôi báo ơn đấy à?"
"Không không, tôi không có ý đó, tán gẫu thôi mà, chẳng qua là thấy thế sự biến ảo vô thường, thực ra nhớ năm xưa Nguyên Nguyên chúng ta vừa mới thành lập, tôi dẫn một đám người nam hạ bắc thượng tìm kiếm thị trường, đứng giữa đường mời từng người đi qua thử dấm, vất vả thế nào. Giờ gặp khó khăn cũng đâu khó bằng cái thời đó chứ?" Trịnh Chi Nguyên tựa hồ chìm đắm trong thời đại anh hùng ngày nào:
Mã Bình Trung cũng rất phục ông chủ này, mấy chục năm chìm nổi thương trường, xem ra luyện ra được tính bình thản đối diện với mọi chuyện rồi.
Nhưng lần này Mã Bỉnh Trung cho dù nể mặt chủ tịch cũ thì có những lời không thể không nói:" Chủ tịch Trịnh, có câu này tôi không biết có nên nói hay không."
"Chúng ta quen nhau hai mươi mấy năm rồi, anh nói còn có gì không thể nói chứ, nếu bị Toan Ny mắng mấy câu mà không cam lòng thì anh mắng tôi là được, tôi chiều con bé quá mức, để nó thành tính đanh đá đó, không biết dạy con là lỗi của cha."
Mã Bỉnh Trung không nhắc tới chuyện đó:" Tôi thấy anh không nên để Toan Ny ở Lộ Châu, một đại tiểu thư cao quý sao lại đi bán dấm cho người ta."
"Thế à? Sao tôi lại thấy Toan Ny đang làm một chuyện đáng khen ngợi chứ?" Trịnh Chi Nguyên không tán đồng:" Thế hệ này khác với thời chúng ta rồi, từ nhỏ sống ưu việt, chưa từng gặp trở ngại, cũng không như chúng ta phải gian khổ lập nghiệp. Để nó nếm trải người dưới vất vả thế nào không phải là chuyện xấu, với lại anh đâu phải không biết tính nó ương bướng, không đạt được mục tiêu dù húc đầu vào tường nó cũng chẳng quay đầu."
"Nhưng người này thì khác, mấy vị hợp tác kia thì tôi không biết, chứ ông chủ đằng sau của Hưởng Mã Trại không đùa được đâu." Mã Bỉnh Trung nói rất nghiêm túc:
"Có gì khác chứ?" Trịnh Chi Nguyên là ông chủ lớn trên tỉnh thành, tâm lý có phần ưu việt:
"Tôi cũng vừa mới biết thôi, người này rất có thể mang bối cảnh XHĐ" Mã Bình Trung nói câu này một cái liền khiến Trịnh Chi Nguyên chú ý ngay, ông ta kể ra, nghe đồn người này vừa ra tù vài tháng, nguyên nhân vào tù là từng thuê người đâm công tử quan gia, dọa mấy người từng mưu hại nhà mình một chết một thần kinh. Cả cơ nghiệp lớn như Lư Nhục Hương bị y phá cho giờ không mở cửa nổi. Họ Đơn này nghe đâu còn là hậu duệ của mã tặc, trong nhà vẫn thịnh hành tác phong thổ phỉ, có tin cuộc chiến ở quảng trường Bát Nhất, lấy bốn đấu mười bốn, y vẫn bình an vô sự tới tận giờ...
Nghe được tin này Trịnh Chi Nguyên không ngồi yên được nữa, vội vội vàng vàng rời khỏi cửa hiệu chuyên doanh Nguyên Nguyên, bảo Mã Bỉnh Trung dẫn đường, tới nơi con gái thuê trọ, liên tục gọi điện thoại thúc giục...
..........................
Kiếm đồng tiền tiếp thị rất vất vả, ai từng làm đều biết chẳng dễ dàng, đứng suốt một ngày, phải tươi cười suốt một ngày, mồm nói không ngừng. Chỉ cần có người tới là phải tập trung toàn bộ tinh thần ứng phó, đợi tới 5 giờ hết việc, Trịnh Cẩm Thiền mệt tới lưng không thẳng lên nổi.
May là mấy cô gái đi cùng và nam tài xế tháo vát, thu dọn qua loa, đoán chừng là vì thể diện của chủ tịch Trịnh, đều rất chăm chỉ nhanh nhẹn. Xong việc rồi lái xe mang theo sổ sách và tiền mặt, Trịnh Cẩm Thiền căn dặn một phen, tiền dấm thiếu ít nhiều, chắc là hai tên thành quản béo trông hộ quán nuốt rồi, bảo lái xe về nộp tiền cứ đúng sự thực mà nói.
Lái xe đi rồi, mấy cô gái mới nghĩ tới chuyện buổi trưa, một người hỏi nhỏ:" Chị Trịnh, chúng ta xẻo người ta không nhẹ, sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Có chuyện gì được, bản thân không có năng lực lại muốn đi tán gái, thiên hạ đâu ra chuyện tốt như vậy?" Trịnh Cẩm Thiền hất hàm:
Mấy cô gái bị chọc cười, nương tử dấm ở công ty rất cường thế, lần này gọi tới hai giám đốc tiếp thị, một lễ tân và một thư ký, chính là vì khuôn mặt, nên mỗi ngày bán mấy chục thùng dấm chẳng khó gì. Lại một người hỏi:" Chủ tịch Trịnh... À chị Trịnh, mai họ lại tới quấy rối thì sao?
"Trong công tác gặp phải khó khăn tự động não, không được dựa vào lãnh đạo giải quyết." Trịnh Cẩm Thiền nói rất nghiêm túc, nhưng cũng có chút ý vị đùa giỡn:
Có cô gái nảy ra chủ ý xấu:" Vậy giám đốc Lý, chị theo người ta đi."
"Hi hi, mấy tên sứt môi lồi rốn đó mà bảo tôi đi theo à, lỗ quá."
"Có cách, thế này, chúng ta nâng cao tiêu chuẩn, đưa đón thấp nhất phải phải có Mercedes. Trước tiên phải hỏi tài sản bao nhiêu, không tới 1000 vạn thì miễn bàn." Lại thêm một cô gái hứng thú tham gia trò chơi:
"Có cách khác, tôi học ở trên sách, họ bảo cách đối phó với quấy nhiễu tốt nhất là vay tiền."
"Hả? Vay tiền á?" Mấy cái miệng cùng hỏi:
"Ừ, vay thật nhiều tiền vào, đây chính là lửa thứ vàng tốt nhất đấy, nếu cho vay, vậy phải chuẩn bị tâm lý là vay rồi không lấy lại được, nên chín phần là không cho vay. Mà không cho vay thì xong rồi, đừng nói hắn tới quấy nhiễu cô, cô quấy nhiễu hắn cũng không thèm để ý. Nam nhân đều có tiềm chất gian thương, khi qua lại với nữ nhân, sẽ tính toán tới kinh tế đầu tiên."
Những lời này khơi lên cuộc thảo luận nhiệt liệt, Trịnh Cẩm Thiền cười, đây đều là những cô gái ở công ty có thể tự đảm đương một mặt, người thường không dám theo đuổi, đoán chừng vì hậu quả này, cô cắt ngang:" Này này, tỉnh lại đi, các cô không mệt à, còn có tâm tư thảo luận mấy chuyện này, mau mau bắt xe đi, tôi phải về, mấy cô cẩn thận đấy."
.....
Toan Ny thì Toan là chua, Ny là bé gái, nghe thì Tây thực ra rất ta.