Q3 - Chương 018 Chưa gặp mà như đã hiểu. (2)
Chính là người thế này này..." Một cô gái dùng hai tay vẻ vòng tròn trước bụng để miêu tả vóc dáng Lôi Đại Bằng, cô gái khác kéo mắt bên cao bên thấp, sau đó cùng phì cười, anh chàng đó rất xấu, nhưng thật lạ, không làm người ta nhìn vào thấy phản cảm, ngược lại còn thấy thú vị:
Trịnh Cẩm Thiền không nhịn được cười:" Này này các cô đừng trêu ông chủ Đơn, người ta mời khách đấy."
Miệng thì nói ánh mắt cô liếc nhìn Đơn Dũng, cứ có cảm giác gì đó không bình thường, nhưng mà ăn mặc quá bình thường, một trang phục lao động màu xanh rêu, toàn thân từ trên xuống dưới có vết bẩn, da xạm đen, không khác gì đám công nhân khuân vác khác. Điểm khác duy nhất là ánh mắt khá lười nhạc, cứ luôn quét qua quét lại trên người các cô, làm cô không vui, trừng mắt:" Này đưa hàng, ông chủ Sử cũng bảo anh nhìn chúng tôi không chớp như thế à?"
"Không nhìn như thế thì quá có lỗi với các cô, càng có lỗi với chính tôi." Đơn Dũng mặt dày mày dạn nói làm một cô gái phì cười, ngay lập tức phát hiện sắc mặt chủ tịch Trịnh không tốt, liền phanh lại:
Trịnh Cẩm Thiền ném cho Đơn Dũng một cái lườm, không thèm để ý nữa.
Đơn Dũng cũng đang bực bội trong lòng, nghĩ xem có nên tóm Lôi Đại Bằng tẩn cho một trận không, thằng đó chẳng những lấy danh nghĩa mình đi vay tiền, bây giờ còn giả mạo mình đi tán gái. Tán được còn đỡ mất mặt, giờ không tán được làm người ta cười cho, tới y cũng không dám nhận mình là Đơn Dũng nữa.
Có khách tới, lái một chiếc xe Jetta, đoán chừng là thành phần hủ bại ở đơn vị, đỗ xe lại trò chuyện với mấy cô gái, hẳn là muốn làm quen, kết quả là có hai cô gái ra phía sau bê cho hắn hai thùng dấm, tên đó để lại mấy tấm danh thiếp rồi hớn hở đi mất.
Cảnh này làm Đơn Dũng ngẩn ra, cách tiêu thụ này một ngày bán mấy chục thùng không phải là thổi phồng, trình độ dụ khách sắp bằng mấy em tiếp rượu chuyên nghiệp ở mấy bar rồi.
Nhưng vấn đề là, mấy em gái này thực sự không giống loại đi kiếm tám chục một trăm đồng mỗi ngày, Đơn Dũng quan sát rất kỹ, cô gái nói nhiều nhất là Tiểu Từ, tay trắng trẻo mảnh mai, cứ bán được một chai dám, chuyện đầu tiên là ghi sổ, rất nhanh nhẹn. Cô gái cao nhất thích cười nhất, nhưng đó là nụ cười giả tạo mang tính nghề nghiệp, cực kỳ mê người, vừa anh em ngọt xót bán được thùng dấm, khách vừa đi đã chửi: Trông như con lợn, mua mỗi thùng dấm còn làm ra vẻ như cao sang lắm ấy.
Còn có một cô gái nữa, đứng ở trước quầy, mặt hơi tròn, má bầu bầu dễ thương, tay đặt trước bụng, miệng rất ngọt, gặp nữ gọi chị gọi dì, gặp nam gọi anh gọi chú, dẫn người qua lại tới quầy dầm, biến một cái quầy tiếp thị điện tín gần ngay đó vắng tanh vắng ngắt, căm hận nhìn sang chỗ họ.
Đương nhiên, chói mắt nhất chính là Trịnh Cẩm Thiền mà ai ai cũng nói tới, xinh đẹp thì đúng là rất xinh đẹp, quan trọng hơn là mỗi một ánh mắt nụ cười đều dễ dàng khiến khách đang do dự đưa ra quyết định. Khi giới thiệu dấm cay trộn rau, dấm tiêu dậy vị, dấm thơm ăn cơm, câu nào cũng chuẩn, phù hợp với mục đích khi ủ dấm.
Cô ta là ai?
Có lẽ là ai cũng không quan trọng nữa, Đơn Dũng ngây ra nhìn nụ cười tựa hoa, ánh mắt biết nói, trong lòng khó tránh khỏi gợn sóng. Bây giờ vất vả kiếm tiền đã hoàn toàn thoát ly mục đích ban đầu, lúc đó vất vả là một cách làm bản thân trơ lỳ, trơ lỳ tới mỗi lần bận rộn trở về là cắm đầu ngủ, không còn nghĩ tới những chuyện tình cảm nữa.
Nhưng làm sao mà buông bỏ được.
Triền miên trên hải đảo, lãng mạn trên đường lớn, ngây ngất tay trong tay, ngọt ngào trong nụ hôn bất tận, mỗi lần nghĩ tới lại như chén dấm lâu năm, mang theo hương thơm độc đáo.
Y dần dần nhận ra, tình cảm đó sâu đậm hơn trong tưởng tượng, sau khi rời trại giam, phải lấy dũng khí rất lớn mới dám tới Hạ Môn. Tả lão vẫn nhiệt tình như cũ, nhưng sư tỷ lại rất lãnh đạm, y tới ngày thứ hai thì cô vào túc xá trường ở, khôi phục lại vẻ lạnh lùng băng sương, cao ngọ như hồi mới gặp.
Có lẽ sư tỷ đã thất vọng với hành vi của y, có lẽ đã tuyệt vọng với tình cảm của hai người, xảy ra chuyện lớn như thế, sư tỷ rất tức giận vì bản thân không biết gì cả. Đơn Dũng mặt dày tới trường, lên lớp đợi giữa đường, nhưng không ngờ ân cần chẳng làm tan băng, Tả Hi Dĩnh đi sóng vai bên y như người bạn, nói:" Cậu đi đi, lòng tôi rất loạn. Chúng ta ngay cả hiểu biết cơ bản về nhau cũng không có, tôi không biết mình phải làm sao?"
Khuôn mặt buồn bã đó làm Đơn Dũng dừng bước, không muốn làm khó sư tỷ nữa, y biết trong tư duy đơn thuần của sư tỷ, e là không bỏ qua được hành vi xấu xa dở bẩn của mình.
Vì thế y đi, lặng lẽ rời đi.
Vì thế mà y biến thành như thế này, lúc nào cũng uể oải, chẳng thứ gì khiến y hứng thú. Tính ra thì Đơn Dũng cũng đã về mười mấy ngày rồi giờ mới vào thành phố, thời gian còn lại không chạy khắp vùng quê thì đi xem nơi xây nhà gỗ. Hôm nay không nhìn thấy Trịnh Cẩm Thiền, e là không khơi lên nhiều tâm sự như thế.
Vì thế, trong ngày mùa đông ấm áp, Đơn Dũng ngồi ở khoang chở hàng phía sau xe, lười nhác nhìn mỹ nữ, nhưng trong đầu lại nghĩ tới từng giọt kỷ niệm cùng sư tỷ. Tựa như nơi này là bên hồ Chương Trạch, tựa hồ đây là bãi biển hải đảo, tựa hồ mỗi người đều mang nụ cười của sư ty, song đầu óc y lại rất tỉnh táo, biết rằng không phải. Có lẽ kiếp này bọn họ chỉ đi sượt qua vai nhau, không còn gặp lại nữa.
Toét, toét... Mấy tiếng còi xe, tiếp đó là tiếng động cơ mạnh mẽ, một chiếc Hummer đi vào tiểu khu phá tan sự trầm tư của Đơn Dũng. Đơn Dũng nghiêng đầu sang nhận ra ngay xe của Lão Sào, không ngờ Lão Sài cũng tới, vừa định xuống xe thì phát hiện bên trong xe không phải là Lão Sài.
Ngay cả mấy cô gái cũng bị thu hút, xe đỗ lại cách quầy không xa, chặn ngang đường tới quầy, tựa hồ gây sự. Có người mở cửa đi xuống, bụng ưỡn lên, cười tít mắt, chẳng phải giám đốc Đơn thì là ai, em gái nói nhiều kinh ngạc:' Giám đốc Đơn, anh lái xe này à?"
"Ừ, thường thì không đi, anh đây rất kín tiếng, thứ này phô trương quá." Lôi Đại Bằng nói mà không biết ngượng, xem ra mượn xe của Lão Sài rất hữu dụng, làm mấy em gái chấn kinh rồi, hắn làm bộ làm tịch chỉnh lại cổ áo đi tới:
Em gái cao nhất hôm qua còn nghĩ Tiểu Cái mới là đại gia, không ngờ mình nhìn lầm, cô quay sang Trịnh Cẩm Thiền, chẳng lẽ chủ tịch Trịnh cũng sai, nói không chừng đây chính là giám đốc Đơn, dù sao người đó quá thần bí, cùng ông chủ Sử tới nhà máy dấm hai lần mà không gặp được.
Trịnh Cẩm Thiển thoáng nhíu mày sau đó cười hỏi:" Giám đốc Đơn đi đâu thế?"
"Dẫn các em đi chơi." Lôi Đại Bằng kích động đưa ra lời mời:
"Nhưng chúng tôi còn phải bán dấm." Một cô gái đáp:
"Bán thứ dấm nát này làm gì, anh đây là ông chủ còn không quyết được sao, để về tuyển vài nhân viên cho các em chỉ huy họ bán. Anh biết chỗ hay lắm, muốn đi không?.... Thật, đó là Lư Viên, nghe tới chưa, nơi đó lừa nhiều như biển, hay lắm... Đó là nơi khởi nguồn của lừa Thượng Đảng. Ông chủ của Lư Viên là cha nuôi của tôi, có muốn đi chơi không, mỗi người dẫn một con lừa về." Lôi Đại Bằng ra sức dụ hoặc, tiếc rằng trình độ không ta, ngôn ngữ có hạn.
Đơn Dũng ở đằng xa xấu hổ che mặt, không dám nhận là quen cái thằng này, thật muốn chửi mẹ cha nó, có ai lại dắt lừa đi lãng mạn cũng các em gái chứ?
Trịnh Cẩm Thiền luôn chú ý tới Đơn Dũng, cô làm ra vẻ rất thích, nhưng lại nói:" Chúng tôi muốn đi lắm, có điều ông chủ Sử phái người giám thị, không dám đi."
"Cái gì, Sử Văn Vũ là cái thá gì chứ, dám giám thị các em à, đánh chết cha nó." Lôi Đại Bằng vừa nghe một cái liền phẫn nộ, sắn tay áo lên:" Ở đâu, đánh chết luôn."
"Kia kìa." Mấy cô gái đồng loạt chỉ tay về phía Đơn Dũng: