Q3 - Chương 019 Chưa gặp mà như đã hiểu. (3)
Đơn Dũng vẫn còn che mặt, nhưng biết là che cũng chẳng ích gì, thằng đó mượn xe đi khoe khoang lừa được mấy em gái non nớt thôi, đây đoán chừng là cực hạn mà Lôi Đại Bằng có thể nghĩ ra, nhưng sao lừa được mấy em này? Y hoàn toàn không ngờ tới là thằng đó lại còn quay lại.
Lôi Đại Bằng đang cười toe toet như bị tạt gáo nước lạnh, đứng khựng lại như hóa đá.
Trịnh Cẩm Thiền tò mò:" Giám đốc Đơn, sao thế, y là ai?"
"Không, không quen." Lôi Đại Bằng không nhiều lời quyết đoán quay đầu chạy luôn:
"Giám đốc Đơn, không dẫn bọn tôi đi chơi nữa à?" Có cô gái hỏi:
"Đợi y đi rồi tôi tới." Lôi Đại Bằng chạy nhanh như thỏ, lên xe, rồ ga chuồn mất hút:
Đi cũng bất thình lình như lúc tới, mấy cô gái ngỡ ngàng quay đầu sang phía Đơn Dũng không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng có thể chắc chắn rằng hai người này có quen nhau, lại còn khiến giám đốc Đơn sợ hãi như thế, họ nhìn ra, người đưa hàng này không tầm thường. Trịnh Cẩm Thiền mắt như sáng lên, cô tựa hồ đã đoán ra, hứng thú gọi:" Đưa hàng, anh đúng là dọa giám đốc Đơn chạy mất rồi, anh là ai thế?"
"Tôi là ai chẳng phải cô gọi ra rồi đấy sao? Đưa hàng. Có điều các cô là ai, không phải bán dấm đúng không?" Đơn Dũng nhảy xuống xe, đi men theo hàng các cô gái, chợt chỉ cô nói nhiều nhất, đột nhiên nói:" Cô là thư ký."
"Á, sao anh biết?" Cô gái giật mình buột miệng, khi che miệng lại thì đã không kịp:
"Cô cứ nói một câu lại nhìn bà chủ một cái, đó là thói quen của thư ký. Còn nữa, ngón chỏ và ngón giữa của cô, tay cô rất mịn, nhưng lại chai ở giữa hai ngón đó, do cầm bút phải không?" Đơn Dũng chỉ cô gái ghi sổ, cô gái đó vội rụt tay về:
Trịnh Cẩm Thiền ngạc nhiên lắm, Đơn Dũng chưa hết:" Cô làm quan hệ xã hội."
Giọng điệu khẳng định, cô gái này ít ra có chuẩn bị rồi, mỉm cười lắc đầu:" Không phải."
"Xem đi, cô cười rất giả, nói dối cũng rất lưu loát, đúng là làm quan hệ xã hội."
Cô gái tái mặt không cười được nữa, nhìn sang bà chủ, động tác thói quen không kìm được.
"Cô cũng vậy, xuất thân marketing chứ gì, hơn nữa từng làm nhân viên tiếp thị tầng thấp nhất, hẳn là không ít lần cổ chức hoạt động đường phố thế này??" Đơn Dũng chỉ cô gái thứ ba:
"Sao anh nghĩ thế?" Cô gái đó không thừa nhận:
"Mặt dày tới mức nam nữ già trẻ đều không bỏ qua, không phải người nào cũng làm được không, tôi còn hoài nghi cô từng bán bảo hiểm, nhưng chưa đủ cơ sở lắm, lời này là phỏng đoán thôi."
Trịnh Cẩm Thiền choáng váng, cô giám đốc marketing này đúng là xuất thân bán bảo hiểm. Đúng, đúng, đúng, đúng hết, Trịnh Cẩm Thiền không ngờ tên đưa hàng ấy nhìn bọn họ chằm chằm không phải vì nhìn dung mạo họ. Nếu nhìn ra ba người kia là ai vậy thì cũng nhìn ra cô là ai rồi. Tới lúc này cô không khẩn trương nữa, tủm tỉm cười nhìn Đơn Dũng, đợi y vạch trần thân phận. Cô thấy gặp nhau thế này, sau đó làm quen, rồi bắt tay nhau, nói không chừng là cơ sở hợp tác tốt nhất.
"Còn cô, tôi không đoán ra, nhưng mà nhìn cô làm cái gì cũng tay chân lóng ngóng, tôi đoán cô ăn không ngồi rồi chỉ tay năm ngón ở công ty, đúng không?" Đơn Dũng chỉ Trịnh Cẩm Thiền, ai dè đưa ra đánh giá tệ nhất:
Chủ tịch Trình nghẹn luôn, mấy cô gái khác khổ sở nhịn cười, đầu quay đi nơi khác sợ bị nhìn thấy. Trịnh Cẩm Thiền không ngờ mình bị đánh giá như vậy, nghẹn ứ, muốn nổi giận lại không nổi giận được.
Đơn Dũng nhìn Trịnh Cẩm Trình chốc lát cười:" Cô nhất định không thất vọng với Hưởng Mã Trại, có điều tôi hơi thất vọng với cô đấy... Vở kịch kết thúc rồi, chỗ sơ hở quá nhiều."
Nói xong lên xe đi ngay, để lại bốn cô gái sững sờ.
"Đó là ai vậy?" Thư ký giờ mới hoàn hồn:
"Chúng ta bị lộ rồi, chị Trịnh, làm sao đây?" Cô khác hỏi:
"Còn ai có thể dọa Lý Quỷ bỏ chạy?" Trịnh Cẩm Thiền không nói đoạn sau, nhưng ai cũng hiểu, đó là Lý Quỳ, mấy ngày qua tìm hiểu động tĩnh nhà máy dấm và mô hình kinh doanh của họ, chính là đợi gặp ông chủ Đơn trong truyền thuyết này. Vậy mà vẫn bỏ lỡ, người ta ngồi ở khoang sau nhìn mọi người hai tiếng, chẳng ai chú ý tới y. Có điều không thể trách bọn họ được, vị đó ăn mặc quá đơn giản tới nghèo khó, ai có thể ngờ được là ông chủ còn tự đi đưa hàng. Ngay cả nam giới duy nhất là Mã Bỉnh Trung chuyên môn phái tới cũng không phát hiện.
"Nếu người đó là thật, vậy tên béo ngốc là ai?" Thư ký nhớ ra Lôi Đại Bằng:
"Kệ hắn là ai, chúng ta và người ta cùng nghề, phát hiện ra rồi sẽ không có gì phiền toái chứ?" Một cô gái lo lắng:
"Không đâu, chúng ta bại lộ làm nổi bật sự cao minh của y, nếu lại đi so đô với diễn viên bị lộ thì quá kém rồi." Trịnh Cẩm Thiên rất chắc chắn, cô nhìn Đơn Dũng tiêu sái lên xe, sự lười nhác của y thể hiện thái độ ngạo nghễ, tựa hồ không để các cô vào mắt. Bị lộ tẩy không làm cô ủ rũ, ngược lại còn tán thưởng đối phương, phất tay nói:" Giám đốc Đơn rất thất vọng với chúng ta đấy, hãy gác tốt ca cuối cùng, diễn kịch cho tròn vai."
Mấy cô gái thở phào, ngày tháng khổ cực biến mất, rất bất ngờ nương tử dấm nóng tính luôn vì chuyện nhỏ nhặt mà nổi giận, hôm nay lại tỏ ra hưng phấn khác thường, nhiệt tình bội phần. Chiều ngày hôm đó kết toán, quả nhiên sáng lập kỷ lục tiêu thụ, bán được 118 thùng dấm, ngay cả Sử Văn Vũ cũng thấy đáng tiếc, không biết mấy cô gái này chọc giận Đơn Dũng ở chỗ nào mà bảo hắn kết toán tiền công đuổi người.
Thế là tổn thất một đội ngũ tiêu thụ hung hãn, tựa như chưa từng xuất hiện làm ông chử Sử nuối tiếc không thôi.
...................................................
"Cái gì, gián điệp à?"
Lôi Đại Bằng hai tuần sau mới biết tin, không tin, nhổ Tiểu Cái một phát:" Con mẹ nó đừng hất nước bẩn vào người ta, mấy tiểu cô nương xinh xắn như thế thì làm gián điệp cái gì?"
"Cậu hiểu cái rắm, ai gọi tên này tới vậy?" Tiểu Cái vỗ bàn mắng:
Lôi Đại Bằng trọn mắt trâu lên:" Tôi tới cùng Tư Oánh, các cậu gọi tôi còn chẳng thèm để ý, chẳng qua là nể mặt cha mẹ nuôi, cậu là cái thá gì? Chẳng qua là mời mọi người ăn một bữa mà để bụng tính toán mãi, làm như bọn tôi chưa từng mời cậu ấy. Anh là cán bộ quốc gia không thèm chấp chứ phải là người khác đã chằng thèm để ý tới cậu."
Tiểu Cái bất lực xua tay đình chiến, hắn mất tiền oan giờ lại còn mang tiếng, nói lý lẽ với tên này đúng là không nổi mà. Lôi ca đắc ý ngồi xuống.
Hôm nay thông báo cho đám anh em tới là để nói chuyện hợp tác với một công ty lớn, té ra các cô gái bán dấm ở Lộ Châu mười mấy ngày là người của Cty nghiệp dấm Nguyên Nguyên ở tỉnh thành. Sau khi trở về phái người tiếp xúc vài lần, đưa ra điều kiện ưu đãi, Đơn Dũng giữ thái độ im lặng, giao vấn đề cho mọi người thương lượng.
"... Thực ra bọn họ làm thế là vì bất đắc dĩ, nguyên nhân chủ yếu vì chúng ta quá đoàn kết, không có sơ hở để họ chen chân vào. Hơn nữa lượng tiêu thụ của Nguyên Nguyên ở Lộ Châu đàn như đối diện với tình trạn ăn không đủ no. Trong các thương hiệu dấm, Nguyên Nguyên chỉ là tầm trung, lần này tìm chúng ta hợp tác, đoán chừng là muốn bù đắp sở đoản của nhau, mở rộng làm ăn. Chiến trường chính là tỉnh thành, không ảnh hưởng gì tới chúng ta ở Lộ Châu, hơn nữa loại giao lưu này có tác dụng nâng cao phẩm chất của cả hai bên." Tiểu Cái hưng phấn giải thích, bây giờ thấy bỏ ra vạn tám không tiếc. Bên kia cử ra tiếp xúc là em gái quan hệ xã hội, tên Ân Thục Vinh, sau vài ngày biến mất dùng gương mặt mới xuất hiện làm Tiểu Cái giật mình.
Bây giờ bọn họ rất có khả năng sẽ thành đối tác của nhau, nghĩ thôi đã kích động.