Q3 - Chương 022 Tới mấy phen tâm nguyện khó thành. (3)
Xe đi hơn một tiếng, vào đường cấp huyện, vùng núi vào mùa đông mà chẳng thấy tiêu điều, ngược lại những rừng tùng bách càng thêm thẫm màu, đứng thẳng tắp dưới ánh nắng khiến người ta có cảm giác ấm áp hiếm có. Chính những khu rừng núi bạt ngàn này giúp Lộ Châu cản được phần lớn gió cát, không như tỉnh thành thi thoảng lại một hồi đất trời mù mịt.
Xe đi tới cổng nhà máy, vợ chồng Đơn gia biết tin đã ra cổng đón, xuống xe hàn huyên vài câu, Trịnh Chi Nguyên chỉ huy người mang đồ tới:" Lão Đơn, tôi tặng anh món quà lớn, có điều điều kiện là anh phải giúp con gái tôi."
"Được, được, tặng quà rồi mà, không tặng tôi cũng giúp." Đơn Trường Khánh cười vui vẻ:
"Đặt xuống, để ông chủ Đơn xem, ông ấy mà không thích thì vứt luôn đi." Trịnh Chi Nguyên cố ý nón, bốn cái hũ được đặt lên bàn đá trong sân:
Đơn Trường Khánh đi tới tò mò mở ra xem, vừa hít một cái cơ thịt trên mặt ông đã giật liên hồi, tới gần một chút, đưa tay bẻ một miếng, hít sâu, người như ngốc đi vậy, lẩm bẩm:" Phải bảy tám năm rồi."
"Quà phải tặng cho người biết, hai tháng nữa là tròn tám năm rồi, ha ha ha."
"Lão Trịnh, cái này tôi không dám nhận, dấm cái là mạng sống của nghệ nhân."
"Tôi nói rồi, anh không nhận tôi ném đi."
"Cái này...."
Hai ông già người thì nhất định tặng, người thì không dám nhận, giằng co một lúc, vì Lão Trịnh kiên quyết hơn nên Lão Đơn nhận lấy, có điều tựa như nhận ân tình lớn, kích động tới nói năng lẫn lộn.
Dân trong nghề nhìn thấu yếu quyết, người ngoài nghề chỉ cho vui, mở ở đây lại chẳng có mấy dân trong nghề, Đổng Vĩ và Trương Vệ Hoa còn là loại cực kỳ ngoài nghề, sản tới sau lưng Đằng Hồng Ngọc hỏi:" Mẹ nuôi, cái gì mà làm cha nuôi kích động thế?"
"Đúng thế, đen xì xì, dấm cái là cái gì vậy?"
"Ai dà, hai thằng ngốc này." Đằng Hồng Ngọc nhỏ giọng giải thích:" Dấm làm ra là nhờ ngâm dấm cái, làm dấm khó nhất là làm dấm cái, vì yêu cầu với độ ẩm, nhiệt độ, hoàn cảnh lưu trữ cực cao. Dấm cái càng lâu năm, mùi càng thơm, nhưng giữ được nó cũng cực khó. Lão Trịnh tặng dấm cái tám năm ngang với nâng cao toàn bộ dấm của chúng ta lên cấp bậc mới."
Nâng cao nhiều thế chẳng trách cha nuôi kích động tới không nói lên lời. Đằng Hộc Ngọc giải thích vài câu rồi đi chiêu đãi khách, Trương Vệ Hoa và Đổng Vĩ thì vẫn chẳng hiểu, kéo Tiểu Cái hỏi, Tiểu Cái nói:" Các cậu hiểu thế này, dấm cái là mẹ, có một chum có thể để ra mười chum, hiểu chưa?"
"Tức là đẻ ra toàn là tiền." Hai tên hiểu rồi, gật đầu lia lịa:
Tiểu Cái khinh bỉ:" Hai thằng hám tiền."
"Tí chí mày, làm như mày không mê tiền vậy."
"Đi chết đi, vờ vịt hiểu làm dấm, xì."
Hai thằng mỗi người chửi một câu làm Tiểu Cái tức bỏ đi, cả hai chẳng thèm để ý, mắt láo liên nhìn Trịnh Cẩm Thiền đang cùng Tống Tư Oanh nắm tay trò chuyện.
"Nếu tán được em gái này, tôi thề sau này không tán bất kỳ em gái nào nữa." Trương Vệ Hoa chép miệng thèm thuồng:
Đúng lúc này Tống Tư Oanh và Trịnh Cẩm Thiền nói chuyện gì mà cùng bật cười khúc khích, tiếng cười êm tai đó là tim người ta đập loạn, Đổng Vi ngây ngất:" Thế thì cậu đi tán em gái khác đi, đừng sen vào tốn thời gian."
"Vì sao? Lôi ca đã nói rồi, dù gì chúng tôi cũng là cán bộ quốc gia, hơn đứt gian thương cậu." Trương Vệ Hoa đả kích Đổng Vĩ làm việc ở China Mobile:
Đổng Vũ chẳng giận:" Tôi thừa nhận cán bộ quốc gia oai hơn, nhưng cậu cũng phải thừa nhận, người ta nhìn trúng nước ở đây chú không phải là đám bán nước chúng ta."
Liên tục hai tên mất hi vọng, làm cả hai chán nản, hơn nữa nhìn kỹ thì chẳng những không hi vọng gì còn chột dạ. Nhìn người ta là biết phú hộ đại gia không phô trương, khi Đơn Dũng nhìn thấu thân phận đám nương tử quân bán dấm về nói với mọi người, khi đó còn không tin. Giờ xem ra trong thương trường đúng là không thủ đoạn gì không thể không dùng. Hôm qua còn thăm dò người ta, hôm nay đã làm mẹ anh Đơn sắp coi Lão Trịnh thành người một nhà.
Đúng, người một nhà, Trịnh Cẩm Thiền nhìn quanh, không thấy bóng dáng Đơn Dũng khiến cô thất vọng. Tống Tư Oánh vẫy tay gọi đám Tiểu Cái tới:" Không cần giới thiệu nữa nhé, mà tôi nói này Tiểu Cái, tin tức của các cậu linh thông thật, chị Trịnh tới chưa được mấy ngày mà các cậu đã kết bạn đi quấy nhiễu rồi."
"Không phải đâu, Lôi Đại Bằng rủ đấy." Tiểu Cái chối:
"Đúng, Lôi Đại Bằng cầm đầu." Trương Vệ Hoa và Đổng Vĩ không chút do dự đổ tội cho lên đầu kẻ vắng mặt:
Trịnh Cẩm Thiền không để bụng chuyện cũ, bắt tay từng người:" Tôi và Tiểu Tống thương lượng, chuẩn bị chính thức mời mọi người tới công ty chúng tôi tham quan, đây là cơ hội để mọi người xẻo tôi đấy, đừng bỏ qua."
Thái độ phóng khoáng này tất nhiên làm mấy anh em gật đầu lia lịa. Giám đốc quan hệ xã hội Ân Thục Vinh nhận tín hiệu từ bà chủ hỏi:" Giám đốc Cái, ông chủ Đơn của các anh đâu, tôi tới ba lần rồi mà không gặp, không phải vì chúng tôi không chào mà đi nên tức giận đấy chứ?"
"Không phải đâu, anh ấy ở trên núi xây nhà, bận lắm." Đám Tiểu Cái gần như đồng thanh:
Tống Tư Oánh ở bên bổ sung:" Thời gian quan cả tôi cũng không mấy khi gặp anh ấy, cơ bản anh ấy lên núi thu mua thổ sản về thì đã muộn, sáng sớm lại đi. Đừng sốt ruột, muốn gặp anh ấy thì ăn cơm xong tôi dẫn đi."
"Hả, ông chủ Đơn tự mình đi mua thổ sản à?" Ân Thục Vinh không tin lắm, chẳng lẽ đám cổ đông nhàn rỗi, ông chủ lại mệt sống mệt chết như vậy à?
Trương Vệ Hoa đoán được ý người ta, lại đổ tội:" Ông chủ của chúng tôi tự nhận mình là gia súc, nếu không sao có thể lập nên cơ nghiệp lớn như vậy."
"Cút cút, nói xấu sau lưng Đản ca à, cẩn thận anh ấy biết xử cậu." Tiểu Cái mắng, sợ mấy thằng sĩ gái lại nói linh tinh:
Có điều người nghe thì đã nhận ra manh mối, quan hệ giữa mấy người này rất vi diệu, không đơn giản là cổ đông với nhau, càng không phải hợp tác thương nghiệp, giống như đám đàn em theo đuôi đại ca làm ăn vậy.
Trịnh Cẩm Thiền không hỏi thêm, Đằng Hồng Ngọc càng nhiệt tình, an bài đầu bếp rang lạc, bê sơn trà ra mời khách. Người trong nhà máy đã lên thị trấn mua rau về, kiểu tổ chức tiệc nhà đơn giản này làm cha con Trịnh gia càng vui vẻ.
Không ngờ vừa ngồi xuống thì có chuyện, đầu tiên là di động của Tống Tư Oánh reo, cô nhìn thấy số của Đơn Dũng còn khoe với Trịnh Cẩm Thiền:" Chị xem, ai bảo anh ấy không quan tâm, chắc là gọi điện hỏi chuyện mọi người tới đây đấy." Đang tươi cười nhận máy thì mặt trở nên nghiêm túc, ừ ừ vài tiếng rồi đứng dậy cáo từ, vội vàng ra xe lên trước. Lên xe rồi mới nhận ra đi vội quá hơi thất lễ, quay về cáo lỗi một câu rồi lại đi.
Tiếp đó là Tiểu Cái, Trương Vệ Hoa, Đổng Vĩ liên tục nhận được điện thoại, Tiểu Cái ném chìa khóe xe cho Trương Vệ Hoa lái xe đi, còn hắn thì thì thầm với Đằng Hồng Ngọc. Tức thì sắc mặt Đằng Hồng Ngọc không tốt, dặn dò hai đứa con nuôi, rồi bảo chồng, hai vợ chồng xấu hổ xin lỗi đoàn người Nguyên Nguyên. Tiểu Cái và Đổng Vĩ nhảy lên xe hàng chuẩn bị lái về thành phố.
"Sao vậy bác, có chuyện ạ?" Trịnh Cẩm Thiền thấy sức chiến đấu của đoàn đội này không thể xem thường, một cú điện thoai gọi tới, tất cả khẩn cấp lên đường:
"Cũng không có chuyện gì, Mộ Hiền nằm viện, một đứa con nuôi khác của bác, đứa bé này đáng thương, không cha không mẹ, giờ hay rồi, công việc vừa ổn định, sao lại thành ra như thế?" Đằng Hồng Ngọc hết sức nuối tiếc:
"Bệnh nặng ạ?"
"Không, chỉ vào viện thôi."
Câu này làm Trịnh Chi Nguyên không hiểu, bệnh không nặng sao vào viện, còn làm mọi người cuống lên. Trịnh Cẩm Thiền tò mò:" Bác, rốt cuộc bác có mấy con nuôi, cháu nghe họ đều gọi bác là mẹ nuôi."
"Hơn mười đứa, bác chẳng rõ, toàn là chơi với Đơn Dũng, chúng nó tới nhà nhiều, quen miệng gọi bừa ấy mà. Mọi người cứ ngồi chơi, để bọn nhỏ nó bận bịu, vấn đề không lớn. Lão Đơn, anh còn đứng đó làm gì? Mau đi làm cơm." Đằng Hồng Ngọc giục:
Trịnh Cẩm Thiền đột ngột gọi Tiểu Cái giơ chìa khóa lên, sau đó đứng dậy:" Cha, cha ở đây đợi nhé, con đi xem sao... Đi vào Thục Vinh, lái chiếc Buick đi."
Thế là ngay xe của khách cũng dùng rồi, chớp mắt một cái đang đông vui là thế đi hết, cả người trong nhà máy cũng có vài người đi theo, tưởng là Đơn Dũng xảy ra chuyện nên đi cứu viện.
Đằng Hồng Ngọc tức lắm, mắng:" Mấy thằng nhóc thối không đứa nào chịu yên phận, Lão Trịnh, anh cứ ngồi đi, chúng ta cứ ăn rồi tính."
Trịnh Chi Nguyên giờ đi cũng khó, đành cười ngồi đó.