Q3 - Chương 021 Tới mấy phen tâm nguyện khó thành. (2)
Lão Sài thấy Đơn Dũng nằm đó như con mèo bệnh cảm giác rất thú vị, so với mấy tháng trước khi y bày mưu tính kế từng bước đi, giờ tựa người khác vậy:" Làm sao tôi thấy IQ của cậu ngày càng gần vô hạn với Lôi Đại Bằng nhỉ? Khi mấy tên kia bán, cậu nên mua lại, khi đó mừng thầm được rồi, bất kể là hợp tác hay bán đi, cậu kiếm một khoản là có thể về hưu... Không mua về đã đành, còn tổ chức họ lại, làm giảm cổ phần của mình."
"Lão Sài, anh đừng chỉ hỏi tôi, vậy anh có thể nói với tôi, vì sao anh nhường chuyện kinh doanh Duy Đặc và hội sở cho anh em Lý gia không? Tôi nghe nói Lý Mân Liên được những nửa lợi nhuận, hay là cũng bị mỹ sắc của cô ấy làm IQ sụt giảm gần bằng Lôi Đại Bằng rồi?" Đơn Dũng hỏi đùa:
"Tôi kiếm đủ rồi, nghỉ hưu thôi."
"Tôi cũng thế, tôi cũng kiếm đủ rồi, nghỉ hưu chứ sao?"
"Cậu tích góp nổi bao nhiêu." Sài Chiêu Sơn khinh bỉ:" Chẳng trách Tiểu Tống mắng cậu, đến 10 vạn cũng không bỏ ra được."
"Tiền của tôi đều đặt vào tay họ, bây giờ bọn họ ai nấy đều hăng tiết gà kiếm tiền, thế không phải là có phần của tôi à? Với lại làm càng tốt, thương hiệu Hưởng Mã Trại càng có giá, tài sản của tôi càng nhiều, tương lai sắp chết rồi, tôi bán thương hiệu đi có thể ra sức tiêu tiền, tiêu hết rồi mới nhắm mắt." Đơn Dũng vắt chân chữ ngũ, đắc ý nói:
Sài Chiêm Sơn làm xong đoạn hàng rào cuối cùng, đóng mở cửa kiểm tra thử, rất hài lòng. Hắn bỏ công cụ xuống, quay về hiên gỗ, hút thuốc lá, huých Đơn Dũng, Đơn Dũng không hút, hắn hút một mình, nhả ra làn khói dài, trông có vẻ thỏa mãn lắm. Nơi này đi xuống là tới Hưởng Mã Trại, xa hơn nữa là sân trượt tuyết, đi lên là rặng núi xanh ngăn ngắt, bốn phía bao quanh vẫn là tùng xanh bách biếc. Đừng nói tới khi làm xong, bây giờ đã thi thoảng có khách ăn cơm hứng trí tới xem họ đang làm gì rồi, tỏ ra rất trông đợi.
Ở đây, cảm tưởng vứt bỏ lại cả thế giới ồn ào.
Công nhân đang bận rộn kết thúc công việc, có người rửa tay ở suối nước dẫn từ trên núi xuống, có người đang đánh nhắn gỗ. Đột nhiên Sài Chiêm Sơn nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm túc, thấy phải nói rõ ràng, huých Đơn Dũng một cái:" Nói trước nhé, cái nhà này là của tôi đấy."
"Hả?" Đơn Dũng ngồi bật dậy như mèo bị dẫm đuôi:" Ai cho ai nói trước, là của tôi, tôi đánh bóng mấy ngày, sao lại là của anh?"
"Tôi làm hàng rào."
"Anh chỉ làm mỗi cái hàng rào, còn lại toàn là tôi làm."
"Bố láo, chủ thế là do công nhân lắm, liên quan rắm gì tới cậu?"
"Thôi đi, nhà do tôi thiết kế, anh xem cửa sổ, trần nhà, đều là do tôi tìm người làm hộp quà đồ khô chế tác ra. Anh nhìn lên lan can tầng hai đi, biết đó là cái gì không? Bách thú đồ đấy, thời xưa phải là nhà đại địa chủ mới dám dùng."
"Kệ cậu làm gì, dù sao cũng là của tôi, mai tôi dọn vào ở."
"Anh dám à? Anh dám dọn vào, tôi dám ném đồ của anh ra."
"Vậy chơi đoán quyền xem ai thắng?" Lão Sài nắm tay đưa ra:
Đơn Dũng vừa đưa tay ra liền rụt về, đây là vấn đề nguyên tắc, làm sao lại giải quyết bằng cách trẻ con được chứ.
Sài Chiêm Sơn khó chịu mắng:" Tôi nói cậu đúng là đồ khốn, nhà máy đã chịu chia cho người ta rồi, giờ có căn nhà gỗ lại không nỡ cho tôi ở, tôi còn là chủ đầu tư đấy."
"Mỗi người một tầng." Đơn Dũng nhượng bộ giơ một ngón cái lên:
Lão Sài cười ha hả, chấp nhận kiến nghị này, hắn thực sự thích sống ở đây, áp giọng xuống:" Thế mới đúng, số tiền này là Lão Phàn để lại cho chúng ta, mỗi người một nửa, ha ha ha."
"À phải, bên điều tra kinh tế tra tới anh chưa?" Đơn Dũng cũng nhỏ giọng hỏi, đó là tiền ăn bẩn của hai người, rất có cảm giác thành tựu:
"Ha ha ha, tìm tới tôi hai tháng trước rồi, tôi nộp khoản tiền chuyển khoản, hơn 230 vạn, làm cảnh sát hận không thể phát phần thưởng cho tôi." Lão Sài cười vui lắm, còn phần vay bằng tiền mặt thì chết hết đối chứng rồi:
"Lão Sài, chuyện này có gì mà vui chứ, tiền là thứ vương bát đản, chuyển từ tay người này qua người kia, chết chẳng mang đi được, tiền trong tay anh hiện giờ chẳng biết là trong tay ai." Đơn Dũng cảm thán một câu chẳng hợp với tuổi:
Sài Chiêm Sơn cũng có cảm thụ đó qua chuyện ầm ĩ vừa rồi:" Thế nên tôi mới muốn sống thong thả chút, mấy năm qua chịu đựng đủ điều, chẳng ra làm sao cả."
" Đấy, hiểu ra không dễ dàng, vậy Lão Sài, đầu tư kỳ hai là của anh cả nhé, cũng bớt cho anh không có nơi xử lý." Đơn Dũng vỗ vỗ vai Lão Sài:
Sài Chiêm Sơn hơi ngẩn người, sao bỗng dưng lọt bẫy rồi, sau đó đứng dậy đá Đơn Dũng một phát, Đơn Dũng cười lớn không thèm né.
Hai người đang bàn bạc công trình kỳ hai thì di động trong túi Đơn Dũng reo, cứ tưởng là chuyện ở nhà máy dấm, không ngờ là của Lôi Đại Bằng, thuận tay nhận máy. Không biết chuyện gì mà y ngồi bật dậy ngay, mặt dần chuyển sang nghiêm túc, Sài Chiêm Sơn cũng lo lắng, chuyện lớn cỡ nào mà làm Đơn Dũng có nét mặt đã lâu không thấy như thế.
...........................
Một hàng bốn chiếc xe đi về phía Nhạn Lạc Bình, dẫn đầu là chiếc MINI màu đỏ rực của Tống Tư Oánh, đi cuối là chiếc việt dã của Tiểu Cái, đi giữa là một chiếc Audi và một chiếc BUICK thương vụ. Trịnh Cẩm Thiền đích thân lái xe, phụ lái là Trịnh Chi Nguyên, ghế sau là một hàng hũ dấm buộc chặt, đi mấy trăm km vì tặng cái này, người ngoài nghề e là trố mắt.
"Cha, cái gì khiến cha đưa ra quyết tâm thế?" Tằng dấm cái là chủ ý của Trịnh Cẩm Thiền, điều này tương đương đem vốn giữ mạng ra tặng, cô không kỳ vọng cha có thể đồng ý, vậy mà cha cô đồng ý:
Trịnh Chi Nguyên nhìn ra phía sau:" Nguyên nhân không phải vì ủng hộ con, tất nhiên cũng có phần cha ủng hộ con trong đó."
"Vậy vì sao?" Trịnh Cẩm Thiền tò mò lắm:
"Đơn Trường Khánh." Trịnh Chi Nguyên cảm thán:" Cha gặp ông ấy hai lần, đó là một người làm nghề thuần túy, đã không còn thích hợp với thời thế nữa, còn thuần túy hơn cả ông nội con. Cha không biết con hiểu được không, đó chính là làm một việc không phải dùng tiền hay lợi ích để đong đếm, cha thích kiểu người như vậy."
"Làm mà không tính tới lợi ích thì làm để làm gì?" Trịnh Cẩm Thiền quả nhiên không hiểu:
"Nếu nói một cách chính xác thì đó là vì cảm giác tồn tại và thành tựu, ví như Nguyên Nguyên trong tay cha phát triển thành một thương hiệu có tiếng, cảm giác thành tựu là ở đó chứ không phải là kiếm được bao nhiêu tiền, đương nhiên kiếm tiền cũng là một phương diện. Lão Đơn vừa vặn ngược lại, ông ấy xuất thân kỹ sư pha chế rượu, sau khi nhà máy đổ bể thì ông ấy mất việc, chuyển sang làm đầu bếp, nhà hàng rơi vào tay người ta, lại thất bại. Sau nữa làm nông gia nhạc chỉ vì nuôi gia đình, chẳng thể nói tới thành tựu. Vừa vặn ông ta có chỗ độc đáo trong việc làm dấm, càng ngày càng có nhiều người thừa nhận, mang lại cho ông ta cảm giác thành tựu không tầm thường. Con không thấy ông già đó mặt mày hồng hào, tươi như hoa nở à? Con không thấy khi chúng ta tới, nói là người cùng nghề, ông ấy hận không thể chỉ tận tay chúng ta cách làm dấm Lộ Châu hay không?"
Trịnh Cẩm Thiền thì hiểu cách nhìn người của mình khác rất lớn so với thế hệ trước, sự khác biệt này chỉ có thời gian và trải nghiệm mới bù đắp được. Chuyến đi Lộ Châu này, bỏ ra 200 vạn không lấy nổi một nghiệp vụ, nhưng gần như chẳng bỏ tiền ra thì chuyện lại thuận lợi hoàn thành, cô không thể không đánh giá lại cách làm việc của mình.
"Đúng là đồn bậy đồn bạ." Trịnh Chi Nguyên lại nói:" Vợ chồng Lão Đơn là người hết sức bình thường, thành thật không tranh với đời. Cha nghĩ, con trai họ có thể xấu tới mức nào chứ? Hơn nữa cha không nhìn ra Hưởng Mã Trại kinh doanh có gì không chính đáng. Vừa vặn ngược lại, bọn họ dùng thùng lớn bán dấm cho nhà hàng, đó là cách giảm bớt chi phí, sử dụng tuần hoàn như bán nước tinh khiết, rất đáng học hỏi... Phải rồi Toan Ny, con gặp người này chưa? Sao cha tới vài lần không thấy."
"Con gặp một lần, nghe nói anh ta xây nhà trên núi, con hoang mang, muốn đầu tư địa ốc cũng không tới mức đến chỗ không người như vậy chứ?" Trịnh Cẩm Thiền cười, cô vẫn không hiểu nổi Đơn Dũng:
Đi sâu tìm hiểu mới biết, trong cái đội ngũ này, thậm chí có thể không cần suy xét người đúng đầu có đồng ý không, hoặc có thể nói người đứng đầu thái độ thế nào cũng được với chuyện này, sắp đàm phán xong rồi mà vẫn chẳng thấy người đâu.