Q3 - Chương 024 Nam nhi phải uy không phải khóc. (2)
Đơn Dũng lúc thì cúi đầu trầm ngâm, lúc thì ngẩng đầu thở dài. Dù là y trải qua nhiều sóng gió lớn, gặp chuyện này cũng bó tay.
Tiểu Cái cẩn thận nói:" Anh Đơn, chủ tịch Trịnh của Nguyên Nguyên tới nhà máy, tặng cho cha anh mấy hũ dấm cái, chuyện hợp tác cần anh xác định.
"Các cậu xem mà làm là được, mà làm sao cô ta cũng tới?" Đơn Dũng lúc này cũng nhìn thấy Trịnh Cẩm Thiền đã đứng đó hồi lâu, bực tức hỏi. Tiểu Cái giải thích vài câu, ý là thế nào cũng phải qua chào hỏi chứ? Đơn Dũng đứng dậy, phát hiện mình mặc đồ lao động, trên người toàn mùn cưa với mùi sơn chốc mốc, có chút chán nản đi tới trước mặt mọi người:" Không sao cả, tới đông thế làm gì, đây không phải chuyện có thể dựa vào đông người mà giải quyết được... Mọi người chưa ăn trưa đúng không? Đổng Vĩ, cậu dẫn mọi người đi kiếm chỗ ăn cơm..."
Nói tới đó quay sang Trịnh Cẩm Thiền mỉm cười:" Chủ tịch Trịnh thất vọng về chúng tôi lắm nhỉ?"
Người này đúng là nhìn thấu người khác, Trịnh Cẩm Thiên không thua kém:" Anh cho rằng tôi thất vọng lắm à?"
"Chẳng lẽ không phải, vất vả tìm hiểu lâu như vậy, nhưng phát hiện ra hoàn toàn khác một công ty bừng khí thế mà cô nghĩ. Tôi kiến nghị cô có thái độ cẩn thận với chuyện hợp tác đôi bên."
Lời của Đơn Dũng làm Tiểu Cái và Đổng Vĩ không vui, nghe cứ như cố ý đẩy người ta đi vậy, đúng là phụ lòng người ta.
Trịnh Cẩm Thiền hết sức thận trọng hỏi:" Trong mắt anh, hai bên chúng ta hợp tác quan trọng hơn, hay là người bạn thất tình uống rượu hủy hoại bản thân quan trọng hơn? Anh phải biết chuyện hợp tác này còn liên quan tới lợi ích nhiều người bạn của anh hơn đấy."
Vấn đề vô cùng sắc xảo, người nằm đó qua trọng, nhiều người vẫn đứng thì không quan trong nữa à? Đơn Dũng hơi tức giận, tin đồn nương tử dấm rất ngoa ngoắt, quả không sai, chậm rãi đáp:" Hợp tác có nhiều lựa chọn, bạn bè thì không. Cơ hội kiếm lợi rất nhiều, nhưng cơ hội kiếm một người bạn không nhiều."
Một đáp án làm Tiểu Cái và Đổng Vĩ nghe cũng xúc động, không ngờ Trịnh Cẩm Thiền lại cười, tựa hồ rất hài lòng với đáp án này, không để ý mình bị đưa xuống vị trí thứ yếu. Cô định nói gì đó thì Đơn Dũng đã quay đầu đi rồi, ra hiệu Tiểu Cái và Đổng Vĩ dẫn mọi người đi ăn cơm. Tiểu Cái biết tác phong làm việc của Đơn Dũng nên dẫn người rời đi, khi mọi người lên xe, thấy Đơn Dũng đi đi lại lại trước khu phòng bệnh, như gặp phải chuyện khó giải quyết nhất trên đời.
"Vì sao anh ta không vào?" Trịnh Cẩm Thiền nghĩ không ra:
" Anh Đơn làm việc, không hành động thì thôi, đã làm là chọc thẳng vào chỗ yếu hại, hiện giờ chưa rõ tình hình mà, chị Tống xuống huyện chưa báo tin về." Tiểu Cái đáp:
Thì ra Tống Tư Oánh bị phái tới một đầu khác rồi, Trịnh Cẩm Thiền có chút buồn cười, một chuyện cá nhân lại làm thành động tĩnh lớn thế này hơi quá. Nhưng cô nhìn Đơn Dũng chắp tay sau lưng, người hơi cúi xuống cắm đầu đi đi lại lại ngẫm nghĩ, tim hơi xao động, thời buồi này còn được mấy người vị bạn bè mà lo lắng như thế?
Đoàn người bọn họ tám người, kiếm quán cơm gần bệnh viện ăn tạm, đang ăn nửa chừng thì nhận được điện thoại của Tống Tư Oánh. Bây giờ Trịnh Cẩm Thiền cũng bị chuyện này làm để ý, đợi Tiểu Cái bỏ điện thoại xuống là hỏi ngay:" Sao rồi, có tin chưa?"
"Xong rồi, mai là ngày đại hỉ của Thúy Vân, chuyện này không thể trách Lôi ca, tâm kết ở đó." Tiểu Cái nản chí báo tin:
"Mai kết hôn rồi à?" Ân Thục Vinh cũng hỏi, thế thì kết thúc thật rồi:
"Ừ, chị Tống bảo chúng ta khuyên Mộ Hiền, cũng khuyên Đơn Dũng, phòng tân hôn đã bố trí xong."
Đã tới mức này, bảo sao Hiền đệ uống tới bất tỉnh nhân sự, Trịnh Cẩm Thiền giữ im lặng, Tiểu Cái nhìn mọi người, hắn cũng chẳng có chủ ý gì, chẳng lẽ người khác thì có? Ngẩn ra một lúc mới nhớ tới bệnh viện, khi xuống xe thì Đơn Dũng đã đổi tư thế, ngồi bệt ở bậc thềm, giống người nhà bệnh nhân đợi ngoài phòng phẫu thuật, mặt mày vẫn đang suy nghĩ.
Người này đúng là hơi quái, Ân Thục Vinh nhìn Trịnh Cẩm Thiền, hai người cùng tâm tư, nói quan hệ không tốt lại khiến y buồn thế kia, nếu bảo quan hệ họ tốt, tới lúc này Đơn Dũng còn chẳng đi khuyên giải.
Tiểu Cái ngăn mọi người lại, rón rén đi tới ngồi bên trái Đơn Dũng nói nhỏ:" Anh Đơn, Tư Oánh gọi điện tới rồi."
"Anh biết." Đơn Dũng hời hợt đáp:
"Không trách Đại Bằng được, e là Mộ Hiền không chịu nổi đả kích, tự biến mình thành ra như thế."
"Anh biết."
"Mộ Hiền là người tâm khí cao, người như thế đều dễ gặp phải loại chuyện này. Tư Oánh kể, Thúy Vân thấy cô ấy liền khóc, hết cách rồi, đợi cậu ta một năm, tiền không có, nhà cũng không. Cô ấy bây giờ vẫn dạy tạm ở Tam Trung dưới huyện, thủ tục công tác cũng không làm nổi, trong nhà liền kiếm mối, thúc giục suốt, cô ấy hết cách. Ở huyện nhỏ thì có hi vọng gì nhiều đâu, chỉ cần có công việc ổn định, điều kiện kha khá một chút là được rồi. Ai cũng phải ăn cơm mà." Tiểu Cái nói nhỏ, hắn có hai người cha, nhân tình thế thái hiểu hơn mấy anh em khác:
"Anh biết, chỉ là một đôi đẹp như vậy mà hủy rồi." Đơn Dũng thở dài, không khỏi nhớ tới quãng thời gian thực tập ở xã tróc mã, hai người đó vai kề vai, tay trong tay vẽ ra lý tưởng và tương lai của mình, đó là một đôi sống trong lãng mạn, đi tới hôm nay, cuối cùng bị đặt dấu chấm hết.
"Chuyện này chúng ta không thể giúp được gì." Tiểu Cái khó xử, nếu nói sớm, có thể giúp về tài chính hoặc các mặt khác đều không thành vấn đề. Nhưng bây giờ cô gái đã sắp thành vợ người ta, dù có tiền cũng muộn rồi, huống hồ Tư Mộ Hiền cực kỳ thanh cao, Tiểu Cái lãnh giáo rồi, thanh cao tới Lôi Đại Bằng cũng phải mắng là thằng ngốc, loại người ấy, Tiểu Cái thấy nghèo tới chết cũng là đáng đời.
"Vấn đề không phải ở chỗ chúng ta, mà là ở chỗ cậy ấy, nếu cậu ấy muốn sẽ có rất nhiều lựa chọn tốt hơn, bất kể là công việc hay là nữ nhân. Nhưng cái thằng đó đã quen treo cổ trên một cái cây rồi, cậu muốn kéo một tay cũng không nổi." Qua lần đám anh em tới nhà giáo sư Tống là Đơn Dũng hiểu, e là Tư Mộ Hiền kế thừa gen của cha hắn, sinh ra đã vậy, cố chấp kinh người, y cũng chẳng khen nổi. Với trình độ học tập của thằng ngốc đó mà đi báo danh vào trường loại ba như Học viện Lộ Châu là rõ.
Đang ngồi ngây ra đó chẳng biết làm sao thì có điện thoại của Trương Vệ Hoa gọi tới, Đơn Dũng nhận máy hỏi vài câu. Tiểu Cái ngồi bên nghe không khỏi không thán phục Đơn Dũng nhìn thấu tâm kết của Hiền đệ, phái Trương Vệ Hoa làm cảnh sát tới huyện, tra được thân phận của tân lang. Thấy Đơn Dũng cúp máy, Tiểu Cái hỏi ngay:" Anh Đơn, anh nghe ngóng tân lang làm cái gì?"
"Xem xem Thúy Vân lựa chọn ai." Đơn Dũng đứng dậy:
"Nhưng mà có tác dụng gì... Không phải là anh đi khích Mộ Hiền chứ?" Tiểu Cái như đoán ra được điều gì:
"Cái thằng đó bây giờ không chịu nghe khuyên bảo đâu, phải kích thích nó, nó sắp bị cuộc sống mài mòn tới không còn đấu chí rồi." Đơn Dũng đi về phía khu phòng bệnh, có vẻ đã quyết rồi, cả đám bất giác theo sau.
Phòng bệnh ở tầng 2, cửa khép hờ, khi Đơn Dũng đẩy cửa đi vào thì mọi người đều nhìn thấy Lôi Đại Bằng khóc tới nước mùi ròng ròng, ai nấy sững sờ. Chỉ nghe Lôi ca ở bên giường, đau khổ tột độ khuyên.
"... Hiền đệ, cậu nói đi chứ, chẳng qua chỉ là Tiểu Thúy Hoa thôi mà, trông chẳng ra sao, mặt toàn vết tàn nhang, có cần vì cô ấy mà tuẫn tình không?... Tôi thực sự muốn giúp cậu đấy, cậu nói đi chứ? Thời buổi này dù thiếu tiền thiếu nhà cũng chẳng thiếu gái. Có gì mà nghĩ không thông chứ, cùng lắm chúng ta về quê mua vợ, cậu không thích thôn nữ thì trong Duy Đặc có nhiều cô gái xinh đẹp lắm, tôi giới thiệu cho cậu vài cô.... Tôi không muốn hại cậu, tặng ít rượu cho cậu giải sầu thôi, sao cậu lại uống say như thế chứ..."
Hai tên tiểu đệ béo đứng ở phía sau tựa hồ bị tình anh em sâu nặng của Lôi ca làm cảm động, đôi mắt thê lương, thành ra lại đi khuyên nhủ Lôi Đại Bằng. Còn Tư Mộ Hiền nằm trên giường, hai mắt đờ đẫn nhìn trần nhà, tựa hồ không nghe thấy gì cả.