← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 025 Nam nhi phải uy không phải khóc. (3)

Khi Đơn Dũng đi vào, Lôi Đại Bằng lập tức nín luôn, lau nước mắt định nói gì thì Đơn Dũng chỉ tay ra ngoài cửa, nói đúng một chữ:" Cút!"

"Vâng, vâng, anh tới đi." Lôi Đại Bằng nghe lời, biết trình độ đánh vào trái tim của mình quả kém, dẫn hai thằng béo đi ra, thấy Tiểu Cái muốn vào, hắn cũng đẩy ra nốt, đóng cửa lại.

Cả đám chen chúc ngoài cửa, Lôi Đại Bằng vẫn khóc thút thít, Đổng Vĩ, Tiểu Cái vỗ vỗ vai coi như an ủi. Cảnh tượng này làm Trịnh Cẩm Thiền, Ân Thục Vinh hâm mộ, tình cảm của đám anh em này không phải giả. Lôi Đại Bằng vẫn chưa hết kích động, vừa khóc vừa nói, Hiền đệ không cha không mẹ, tôi đi học nhờ Hiền đệ làm bài hộ, đi thi cậu ấy nhắc bài, làm luận văn cũng phải gian lận, thi công vụ viên do Hiền đệ giúp, giờ cậu ấy thành ra như thế, thương tâm lắm...

Một phen khóc lóc kể lể, làm người xung quanh cũng rơm rớm nước mắt.

Huyên náo bên ngoài bị ngăn cách, trong phòng bệnh yên tĩnh, đây là phòng bệnh hai người chỉ có một mình Hiền đệ. Đơn Dũng lặng lẽ ngồi ở giường bên cạnh, nhìn Tư Mộ hiền mắt thất thần truyền dịch, rõ ràng là tiều tụy hơn so với trước, cũng gầy hơn vài phần. Còn nhớ khi tốt nghiệp cậu ta cầm giấy thông báo tuyển dụng vào hạng mục trù kiến viện bảo tảng văn hóa dân gian, khi đó gương mặt rạng rỡ biết chừng nào.

Lúc chia tay, cả hai đều mang theo ước mơ bước lên con đường mình lựa chọn, có lẽ lúc này vừa tới dịch trạm của cuộc đời, người lữ hành đã tang thương. Sau khi ước mơ tan vỡ để lại chỉ còn là thương tích, làm cặp đôi thân mật khăng khít, đau khổ tới tới chẳng thể đối diện với nhau.

"Anh biết cậu có điều xem thường anh, nhưng mà cậu không thể thừa nhận, cậu thua rồi." Đơn Dũng đột nhiên ngạo nghễ nói một câu làm ánh mắt Tư Mộ Hiền phải đảo về phía y, y tiếp tục tăng liều lượng:" Chúng ta đều rất kiêu ngạo, chỉ khác là, anh có vốn để kiêu ngạo, càng ngày càng có nhiều vốn liếng kiêu ngạo. Còn cậu, cậu sắp trắng tay rồi, cậu không nên lờ Đại Bằng đi như thế, nếu như trên đời này còn một người cuối cùng quan tâm tới cậu thì là thằng đó, không phải anh hay bất kỳ ai khác."

"Ha ha, đúng, anh thắng rồi, anh dẫm lên người khác đứng ở nơi cao hơn, anh có thể cười nhạo tôi rồi." Yết hầu Tư Mộ Hiền cử động, tức giận hết sức, mở miệng, giọng khàn tới không nghe ra nữa:

"Anh đương nhiên cười nhạo cậu, Lưu Thúy Vân lựa chọn một nam nhân mang hậu di chứng sau khi mắc chứng bại liệt hồi nhỏ, đi đứng còn chẳng được bình thường. Chẳng qua vì hắn là con trai hiệu trưởng, có thể giúp cô ấy có công việc ổn định, giờ thì cậu hiểu rồi chứ, cơm áo gạo tiền thực tế hơn thề non hẹn biển. Cô ấy không lựa chọn cậu là đúng, nếu đi theo cậu thì đến cái ăn còn là vấn đề thì làm quái gì sống có tôn nghiêm cho được." Đơn Dũng cười khẩy:

Tư Mộ Hiền ngồi bật dậy, vơ lấy cốc nước trên bàn gần giường, ném Đơn Dũng, Đơn Dũng chỉ hơi nghiêng đầu không né, cái cốc thủy tinh choang một cái vỡ trên trán y, máu chảy ra ròng ròng. Tư Mộ Hiền như lên cơn điên gào thét:" Không phải, không phải lựa chọn của cô ấy, Thúy Vân không phải cô gái như vậy... Anh cút đi, cút ra ngoài, tôi không muốn gặp anh, tôi không muốn gặp ai hết."

"Lời cậu chỉ là vô nghĩa, cậu phải thừa nhận thực tế, cậu còn chẳng cục cứt chó. Cậu tự coi mình là tài tử, trong mắt người khác, cậu chẳng khác gì con rệp ở góc tường, cậu chẳng làm được cái gì hết, tới giờ đến bạn gái cũng bị cướp đi mất." Đơn Dũng sờ máu trên trán, chẳng bận tâm, nhổ một bãi nước bọt:" Đúng đấy, anh dẫm người khác đi lên, còn cậu thì sao, bị người khác dẫm đạp leo lên, giờ bạn gái cũng bị người ta cưỡi rồi, tự hào nhỉ? Loại như cậu thì tới đời sau cậu cũng đừng hòng trở mình được. Con mẹ nó, cậu là cái chó gì, bản thân không có tí dũng khí phấn đấu nào, chỉ biết uống rượu, thế thì Thúy Vân phải làm sao, trông cậy gì được ở cậu? Thế mà còn tự nhân thanh cao, thanh cao tới nhường vợ cho người khác.... Biết người thanh cao cuối cùng chết thế nào không, đều làm bản thân uất mà chết, có phải chết vẻ vang mẹ gì đâu mà kiêu ngạo, cậu chính là kẻ tiếp theo."

Tư Mộ Hiền nghe tới trào máu sau đó là đắng nghét trong lòng, tức thì không chịu nổi nửa, ôm đầu gào khóc, vừa khóc vừa tát mình, chửi mình không phải là nam nhân. Động tĩnh lớn tới mức làm bác sĩ bị kinh động, bị đám đông bên ngoài ngăn cản. Mấy cái đầu lố nhố nhìn vào phòng, nhưng không biết hai người nói gì mà phản ứng kịch liệt như thế.

Nhưng cũng không phải là không ích gì, Tư Mộ Hiền kích động bật khóc, cánh cửa khép kín cũng mở ra, nói đứt quãng.

"... Tại em vô dụng, em không có năng lực cho cô ấy một điều kiện sống tốt hơn, không có năng lực cho cô ấy một cái nhà, thậm chí ngay cả sính lễ mà nhà cô ấy muốn cũng không góp đủ... Em không sợ khổ, nhưng em không muốn thấy Thúy Vân đau khổ... Em không muốn cô ấy vì lựa chọn em mà bị cha mẹ khinh rẻ chì triết. Gia cảnh cô ấy không tốt, có công việc cũng mãi không lo nổi, làm cả nhà cô ấy lo tới sinh bệnh.... Nếu thêm chuyện của vào em nữa, em sợ nhà cô ấy càng khổ hơn... Nhưng em không buông tay được... Giờ nói còn ích gì, ha ha ha, cô ấy sắp thành vợ người khác rồi."

Khóc rồi lại cười, tạo thành cảnh tượng kỳ dị.

Đơn Dũng lòng hết sức đồng tình, y đã quá hiểu bi ai của nhà nghèo khó, giống như năm xưa y từng trải qua, lúc đó tuyệt vọng và bất lực đó có thể ép người ta nổi điên.

Đợi cho Tư Mộ Hiền khóc một hồi phát tiết phần nào cảm xúc trong lòng, Đơn Dũng chuyển sang ngồi cạnh hắn, hỏi nhỏ: "Nếu có cơ hội vãn hồi, cậu có muốn vãn hồi không?"

Tư Mộ Hiền mũi xụt xịt, gật mạnh đầu.

"Nếu để đạt mục đích mà bất chấp tất cả, ví như anh, không tiếc hi sinh luôn bản thân, cậu dám không?" Đơn Dũng gằn giọng hỏi, Tư Mộ Hiền vừa do dự liền bị Đơn Dũng vung tay tát cho một cái, chửi:" Không dám thì câm mồm lại chấp nhận hiện thực đi, câm mồm nhìn Thúy Vân làm vợ người ta, sinh con cho người ta đi, khóc cái mẹ gì."

"Em dám!" Tư Mộ Hiền gào lên, hắn bị ép tới điên cuồng rồi:

Đơn Dũng bợp đầu một phát:" Thế thì xuống giường, xuất viện đi theo anh."

"Làm, làm gì ạ?" Tư Mộ Hiền ngẩn người:

"Sống cả đời phải làm chút chuyện điên cuồng, nếu không uất chết con mẹ nó rồi, cậu không thấy mình sống quá uất ức sao?" Đơn Dũng đứng dậy lại đánh người:" Còn làm cái gì nữa, kết hôn, lấy vợ, không cưới về được thì cướp về, cậu có dám không?"

"Em... Em..." Tư Mộ Hiền bị khích tới mắt lồi ra, máu dồn lên đầu, ngồi dậy rống lên:" Em dám."

Nói rồi rút ống truyền dịch, ném quần áo bệnh nhân đi dép lê theo Đơn Dũng. Đơn Dũng mở cửa, người xung quanh nhường đường, kinh ngạc nhìn Hiền đệ vốn bệnh tới thoi thóp giờ như tiêm thuốc kích thích, mặt hung hăng, tựa như tìm người gây sự. Cả đám phía sau thất kinh, Lôi Đại Bằng bị kích thích, nhiệt huyết dâng trào, rống, đi theo. Mọi người sợ xảy ra chuyện, theo nốt...

Điểm tụ tập tiếp theo là trong nhà ở Hưởng Mã Trại, Đơn Dũng hô một tiếng, người kéo tới ngày một nhiều, đám đàn em ở trường đại học như Chân Thối, Lão Bao, Ma Can. Sử Căn Oa, Sử Đại Bưu của Sử Gia Thôn. Còn có đám thành quản mà Lôi Đại Bằng gọi thêm, tới hai chục người. Ân Thục Vinh nghe bọn họ bàn bạc, chạy ra xe ghé tai Trịnh Cẩm Thiền thì thầm, làm Trịnh Cẩm Thiền há hốc mồm, chuyện hoang đường thế này, cô con chưa từng nghe thấy, giờ đi không được, ở cũng chẳng xong.

Vì đám người đó đang bàn bạc tổ chức một đội ngũ rước dâu, lên kế hoạch cướp dâu ngay đám cưới của người ta... Nghe đi, trên đời này còn có loại chuyện như vậy à?