Q3 - Chương 027 Khóc khóc cười cười một đời người. (2)
Cách đó chưa tới 4 km, tiểu khu Trường Tử Môn, cũng có một cái cổng chào, cũng bếp lửa, cũng nồi lớn, mười chiếc xe đón dâu đang làm công tác chuẩn bị cuối cùng. Đây là nhà trai, điều kiện rõ ràng rất tốt, ở trong tiểu khu mới xây, phòng lớn diện tích hơn 100 mét vuông, đỗ ở cổng tiểu khu đủ loại xe riêng.
Không ai chú ý một chiếc xe Buick thương vụ từ thành phố lái tới đã đỗ cách đó từ lâu. Lôi Đại Bằng liên tục xem giờ kích động tới không kiềm chế nổi. Hôm nay hắn được giao một nhiệm vụ vinh quang, cực kỳ hợp với tính cách phản nghịch của hắn, khiến cho người khác nghe thấy nhiệm vụ này đều trố mắt, hắn thì bất chấp tất cả nhận lấy.
"Lôi ca, nào, nhận lấy." Lật Tiểu Lực đặt một bức ảnh lớn vào tay Lôi Đại Bằng:
"Lôi ca, nào uống một ngụm đi." Bạch Thự Quảng đưa bình rượu làm bằng kim loại tới:
Lôi Đại Bằng uống một ngụm rượu lấy tinh thần, nhìn hai thằng tiểu đệ đều giơ ngón cái lên:" Gì đấy, sao không giơ ngón giữa lên?"
"Bọn em bội phục Lôi ca quá mức rồi, chẳng những bội phục anh, còn bắt đầu bội phục bản thân." Lật Tiểu Lực mặt tỏa hồng quang:" Nhiệm vụ này chỉ ba anh em ta dám nhận thôi, đổi lại là người khác đều sợ vãi đái ra rồi."
"Đúng thế, vì ba anh em ta đều chú trọng nghĩa khí nhất, cho nên Đản ca mới lựa chọn chúng ta." Bạch Thự Quang kiêu ngạo ưỡn ngực lên:
"Cứt chó, ba chúng ta được chọn vì đều béo, da dầy mỡ lắm, không sợ ăn đòn... Tôi không chịu nổi thì các cậu tiếp nối, phía sau còn có anh Căn Oa và Đại Bưu, dù có bị cảnh sát đưa đi cũng có cha Trương Vệ Hoa cứu ra... Dù sao hôm nay có chúng ta thì không có địch, có địch thì không có chúng ta. Đản ca nói, cướp dâu thành hay không đều ở chúng ta, các anh em, chuẩn bị đi."
Lôi Đại Bằng giơ tấm ảnh lớn, chuẩn bị xông lên, Bạch Thự Quang bấm còi, máy phát điện trên xe phía sau đột nhiên phát ra tiếng xạch xạch xạch. Lúc này vừa vặn nhìn thấy nơi tổ chức hôn lễ đám ông di chuyển, tân lang tập tà tập tễnh, mục tiêu rất rõ ràng.
Rầm, cửa xe mở ra, Lôi Đại Bằng xuống xe như tảng đá lớn lăn xuống núi, uỳnh uỳnh lăn tới....
Phía nhà nữ, đột nhiên có mười chiếc xe Audi mới cóng theo sau một chiếc Hummer đi tới, nhìn cực kỳ khí thế, cực kỳ có sức xung kích. Có điều nhìn như có gì đó không ổn, tân lang làm sao lại không bị què? Phần đông thì lại bị thu hút bới tiếng kèn phấn khích chưa nghe thấy bao giờ, tiếng kèn trầm bổng lên xuống, chàng trai thổi kèn cũng như diễn trò, bày tư thế kỳ quái đi vào.
Tập tục trong huyện, nhà nam tới đón dâu, thân thích nhà nữ phải làm ra vẻ ngăn cản, đùn đẩy không cho vào, ý tứ có lẽ là để cho náo nhiệt thôi. Có điều về ngày càng biến chất, biến thành nghi thức thân thích nhà nữ đòi phong bao đỏ. Nói trắng ra là nộp tiền mãi lộ, không tiền không cho vào.
Tiếng kèn vừa dừng, tiếng nhạc cũng dừng, thân thích trong nhà đã bày xong thế trận ngăn cản tân lang, nhưng nhìn trái ngó phải, chẳng thấy tân lang đâu. Đơn Dũng dẫn Tư Mộ Hiền, Tiểu Cái, Đổng Vĩ cùng đám bạn học Lý Báo Xuân, Triệu Huy buộc hoa tân lang cho Tư Mộ Hiền.
Thân thích trố mắt kêu lên:" Này, này, các anh đón dâu nhầm chỗ rồi đấy, các anh là ai?"
Đơn Dũng rút túi lấy ra một xấp 100 đồng đỏ rực, tung lên trời hô lớn:" Vào đón dâu..."
Tiền bay đầy trời, đám người trẻ tuổi cùng với trẻ con vừa thấy tiền một cái là nhào tới tranh cướp bất chấp, những 100 cơ đấy, tranh giành cãi vã chí chóe. Đơn Dũng nhân lúc hỗn loạn dẫn người xông lên lầu, lập tức có thân thích nhận ra Tư Mộ Hiền, hét lên:" Dì Ba, dì Ba, không phải con trai hiệu trưởng Cao, là Tư Mộ Hiền tới phá đám."
Người trong phòng thất kinh, vừa mới đứng dậy thì Đơn Dũng đã dẫn người xông vào, người dưới nghe thấy người trên nhà hét thì xông lên xem, nhưng phía này đã có chuẩn bị, Bao Thiết Cương và Triệu Hướng Dương chặn ở hành lang, cầm xấp tiền 10, 20, 50 đồng tung ra, hô lớn:" Cướp tiền đi, cướp tiền đi, cướp tiền đi... Tiền hỉ đây, ai cướp được là của người đó."
Lần này tiền ném ra còn nhiều gấp mấy lần Đơn Dũng ném lúc nãy, bay lả tả từ tầng ba xuống, lất pha lất phất, ngay cả đầu bếp cũng ném thìa đó đi cướp tiền, thế là loạn luôn.
Ở ngoài sân Ma Tam Dương xung phong một phát, cái cổng chào từ từ đổ xuống, hắn lột giấy dán ở trên cổng, thay bằng một tờ khác y hệt, nhưng tên thì khác.
Người của công ty tổ chức hôn lễ xông tới:" Làm gì thế hả, phá đám à?"
"Đổi tân lang rồi, dán cái này." Ma Tam Dương giơ giấy đỏ trong tay lên:
"Cậu là phía nhà gái à mà đổi." Người bên công ty hùng hổ xông tới, phía bên này nơi tổ chức hôn lễ đã loạn, mà phía bên kia xe mở ra, hai mấy hán tử cao lớn tóc ngắn mặt mày bặm trợn như đồ tể bước ra. Con mẹ nó, đối phương còn có lực lượng dự bị chưa ra quân, người bên công ty không dám can thiệp nữa.
Ma Tam Dương bây giờ là ông chủ nhỏ, mỗi tháng thu nhập gần vạn đấy, không phải là thằng sinh viên nghèo đói vì vài đồng của Tống Tư Oánh mà đi đánh nhau nữa, hất hàm khí thế:" Thuê cái cổng vòm này một ngày cũng chỉ nghìn đồng là cùng, đúng không?"
"Đúng, nghìn hai."
"Đây, nghìn rưỡi, đổi cho tôi."
"A, vâng, vâng." Người công ty đổi thái độ ngay, cười nịnh:" Anh làm gấp gáp quá, nếu mà đánh tiếng trước, chúng tôi thay ngay.... Nói thật, kết hôn đổi tân nương không hiếm, chứ đổi tân lang thì chưa thấy bao giờ."
"Cái gì chẳng có lần đầu." Ma Tam Dương cười lớn đưa đống giấy đỏ giao cho dân chuyên nghiệp làm, thấy hiện trường sắp không khống chế được nữa, hắn sai đám anh em khoa thể dục cùng nhân viên cửa hàng gia vị xông lên tiếp ứng, cản trở thân thích nhà gái. Sợ hai bên đánh nhau, chỉ cần loạn một cái là lại rải tiền, ai nấy cúi xuống nhặt, thế là thiên hạ thái bình.
Cổng vòm lại được dựng lên, đã thành chúc mừng hôn lễ Lưu Thúy Vân, Tư Mộ Hiền.
Trong sân còn rất nhiều người chưa biết tân lang đã đổi chủ, khoe nhau tiền hỉ, bàn tán nói nhà trai thật hào phóng, cũng có người tranh chấp với đám chặn đường, hỏi đi hỏi lại chỉ có một câu: Các anh rốt cuộc là nhà nào?
Trả lời cũng chỉ đúng một câu: Nhà hiệu trưởng Cao.
Chỉ có tầng 3 là vẫn còn đang giăng co, Tư Mộ Hiền từ phía sau Đơn Dũng đi ra mắt đỏ hoe gọi:" Bác trai, bác gái..."
Câu này như có ma lực, làm thầy giáo Lưu tức tới thiếu xỉu tại chỗ, không đồng ý hôn sự thằng nhà nghèo gây ra hậu quả rồi, hôm nay hai đội đón dâu, thành trò cười rồi. Ba Lưu đỡ ông Lưu cả hai cùng ngồi phịch xuống ghế.
"Làm sao thế cậu hai."
"Thím, thế này là sao, sao lại có biến cố?
"Chị, đây là ai?"
"Đúng, ai vậy, đâu phải là nhà hiệu trưởng Cao."
Cả đám thân thích thì thầm bàn tán, Đơn Dũng xách tới một cái va ly màu bạc, như xung quanh không có ai, đặt lên bàn, mở khoa mật mã, nắp bật ra, y xoay va ly đầy chặt tiền:" Đính hôn, sính lễ, áp rương tặng một loạt luôn, 18 vạn 8888 cho may mắn."
Món sính lễ này đủ lớn rồi, nhà bình thường chỉ vài vạn thôi, phía kia rộng rãi thế làm nhà gái sững sờ, nhưng mà họ mất mặt, thầy Lưu không chịu nổi:" Mang đi, tôi nói không đồng ý là không đồng ý."
Nhưng ông ta đối diện với Đơn Dũng chứ không phải là Tư Mộ Hiền hiền lành, tất nhiên không có chuyện lui bước:" Thầy Lưu, thầy không thể vì sĩ diện của mình mà hại cả đời con gái mình, thừa biết gả con gái đi làm bảo mẫu cho người ta mà vẫn chịu à, hôn nhân như thế làm gì có hạnh phúc."
"Nó có hạnh phúc hay không, liên quan gì tới cậu, cậu là ai?" Thầy Lưu trợn mắt:
"Anh cậu ta." Đơn Dũng chỉ Tư Mộ Hiền:" Tôi biết thầy không đồng ý hôn sự hai đứa nó là vì em tôi nghèo, vì nó không thể kiếm cho con thầy một công việc đàng hoàng. Nhưng giờ khác rồi, Mộ Hiền một năm qua liều mạng kiếm tiền, tích góp được một chút, nhà cũng mua được nửa cái. Em tôi chỉ mới tốt nghiệp một năm thôi, phải cho nó thời gian chứ, nó đâu phải đứa kém cỏi không chịu phấn đấu gì... Tôi dám nói nó sẽ hơn đứt Cao Triêu Đông. Hắn ta hơn Thúy Vân chín tuổi đấy, còn tàn tật, tính tình không ra sao, thầy thực sự muốn gả con gái hắn để làm đầy tớ Cao gia à?"