← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 028 Khóc khóc cười cười một đời người. (3)

Hai vợ chồng già xấu hổ, điều này hiểu trong lòng thôi đã đành, giờ nói thẳng ra như vậy, cũng đau lòng lắm, nhưng không thể vô sỉ tới mức vừa có lựa chọn liền đổi con rể được. Cả đám thân thích cũng không biết phải nói gì.

"Tôi thấy đại sự cả đời này, nên hỏi ý kiến Thúy Vân." Đơn Dũng ngữ khí hòa hoãn hơn:

Câu này cứ như chìa khóa, cạch một tiếng cửa phòng ngủ mở ra, Tống Tư Oánh đỡ Lưu Thúy Vân mặt lem luốc đứng ở cửa, Lưu Thúy Vân vừa đi ra đã quỳ xuống trước mặt cha mẹ, khóc không thành tiếng:

"Cha, mẹ, Mộ Hiền không hề kém cỏi như cha mẹ nói, anh ấy cũng rất khổ, nếu anh ấy không ngó ngàng gì tới, con chấp nhận số mệnh, nhưng anh ấy đã tới rồi... Bọn con dù có đi ăn xin cũng sẽ trả hết nợ trong nhà, con không muốn gả cho Cao gia... Mẹ, con xin mẹ, con không muốn gả cho Cao gia đâu."

Con gái khóc lóc, nói không thành tiếng nữa, mẹ cũng lau nước mắt, còn cả thầy Lưu thẫn thờ, cả đám thân thích lòng bùi ngủi, làm sao lại thành chuyện thê thảm thế này.

Đơn Dũng nhìn Tư Mộ Hiền phòng tuyến tâm lý đang sụp đổ từng bước trong tiếng khóc xé lòng của bạn gái, biết hắn do dự, đi ra sau lưng thằng ngốc cứ đứng đó lau nước mắt, đẩy sau lưng một cái, lúc này không tranh thủ còn đợi lúc nào. Tư Mộ hiền hít sâu lấy dũng khí, gọi một tiếng "bác trai, bác gái", Đơn Dũng lùi một bước lén đá vào chân hắn, làm Tư Mộ Hiền tựa hồ không kiềm được bi thương quỳ sụp xuống.

"Bác trai, bác gái, cháu không cha không mẹ, cháu coi hai bác như cha mẹ ruột mình, cháu chưa từng cầu xin cai cái gì, chỉ quỳ trước cha mẹ mình. Hôm nay cháu quý trước mặt hai bác, tác thành cho cháu và Thúy Vân, cháu thề tốt với cô ấy cả đời, tốt với hai bác cả đời." Tư Mộ Hiền nói xong dập đầu liền mấy cái:

Bà Lưu không chịu được trước tiên, bất khóc đánh chồng cứ ngồi đó:" Lão Lưu, ông xem chuyện ông làm đi, ông xem chuyện ông làm đi... Ông làm khổ con gái."

Tiếng khóc vang khắp phòng, thân thích không kìm được xúc động mà rơi lệ, ông già vẫn cứng đầu, con gái gả hai đầu, chuyện này truyền ra thì thể diện cái nhà này để vào đâu?

Lại bế tắc rồi, ông già không chịu lên tiếng, Đơn Dũng đi lên nói:" Bác trai, bác xem giờ đi, sắp trưa rồi, cháu đảm bảo với bác, hôm nay trừ Mộ Hiền ra sẽ không ai tới đón Thúy Vân đâu, chúng là đôi trời sinh, không ai chia rẽ được."

Ồ, đúng rồi, một nhà đón dâu khác đâu, Cao gia không tới, có thân thích thò đầu ra cửa nhìn ngó, nói:" Đúng là không thấy Cao gia, sắp trưa rồi đấy."

"Anh rể, đồng ý cho chúng đi." Có một bà dì nói:

"Dì, dương, tranh thủ Cao gia chưa tới, để anh chị ấy đi đi." Người trẻ tuổi trong nhà thấy đôi này khóc lóc không đành lòng, thời buổi này vậy mà còn đôi uyên ương khổ mệnh như thế, ai nỡ chia cắt:

Tống Tư Oánh lau nước mắt, nhưng lại cười, chỉ còn cách thành công một bước thôi, cô nhìn Đơn Dũng trấn định như thế thì cũng yên tâm, dưới tay y không thiếu mấy thằng em khốn kiếp....

Không ai hiểu mức độ si mê với mấy chuyện phá hoại của Lôi Đại Bằng hơn Đơn Dũng nữa, sở trường thành sự không đủ, bại sự có dư của hắn được dùng rất đúng lúc. Lại nói cùng lúc đó, Lôi Đại Bằng nhìn thấy đội ngũ đón dâu muốn đi, từ trong xe chạy ra.

Mục tiêu nhắm vào tên què.

Bỗng đâu có tên Trư Bát Giới hùng hục chạy tới, làm đội ngũ đón dâu giật mình, chưa hiểu ra sao thì Lôi Đại Bằng giơ cao tấm ảnh lớn. Vừa nhìn một cái, toàn bộ nhà nam bị sốc, không ngờ là ảnh tên béo này ôm tân nương Lưu Thúy Vân.

Chỉ thấy Lôi Đại Bằng thống khổ vạn phần, ngoạc miệng gáo khóc:" Cao Triêu Đông, thằng chó mày cướp vợ tao, tao quyết đấu với mày... Mọi người nhìn đi, tôi và Thúy Vân ở trường nhất kiến chung tình, tình cảm thắm thiết, nửa đêm canh ba ra sân trường hẹn hò ... Thế mà mày nhẫn tâm cướp mất cô vợ đã theo tao mấy năm... Hu hu Thúy Vân, hôm nay anh liều mạng với bọn chúng, em không gả cho anh, anh cũng không muốn sống nữa...."

Choáng váng, bàng hoàng, sốc nặng, tân lang á khẩu không nói ra được câu nào, mà tên béo đó thì cứ ôm hắn gào khóc, đè hắn xuống, muốn liều mạng. Cả đám thân thích cuống lên, ra sức nào kéo nào gỡ, mãi mãi tách được hai người ra. Hiệu trưởng Cao hay tin tới nơi, nhìn cảnh này thiếu chút nữa tức trào máu, hô hào thân thích:" Đánh, đánh chết cho tôi."

Thôi xong rồi, giờ phút quan trọng thế này mà xuất hiện trò cười, chưa tới đối đảm bảo là cả huyện thành đều biết cho mà xem. Tân lang què chân cũng bò dậy la hét:" Đánh, đánh mạnh vào."

Cả đám xông vào đấm đá Lôi Đại Bằng, mà thằng này cũng điên lắm, bất cần biết ôm được chân ai là ra sức cắn, tay thò quần ai là bóp tận tình, thế là tiếng la hét hỗn loạn khắp nơi.

Bên này đánh, bên kia chuẩn bị đi, tập tục ở nơi này là phải đón tân nương trước giờ ngọ, khó khăn lắm mới bàn được một hôn sự, nhà trai dù có tức giận cũng đành phải nén xuống. Cao Triêu Đông trước khi đi còn căm tức đá Lôi Đại Bằng vài cái, sai người báo cảnh sát.

Không ngờ hắn vừa xoay người liền trố mắt.

Có một thằng còn béo hơn, xông tới trước mặt hắn, mặt đau khổ tới mắt mũi dúm lại một chỗ gào khóc.

" Cao Triêu Đông, thằng chó mày cướp vợ tao, tao quyết đấu với mày... Mọi người nhìn đi, tôi và Thúy Vân ở trường nhất kiến chung tình, tình cảm thắm thiết, nửa đêm canh ba ra sân trường hẹn hò ... Thế mà mày nhẫn tâm cướp mất cô vợ đã theo tao mấy năm... Hu hu Thúy Vân, hôm nay anh liều mạng với bọn chúng, em không gả cho anh, anh cũng không muốn sống nữa...."

Lại là một bức ảnh chụp cùng tân nương, cứ như được huấn luyện, lời cũng giống nhau.

Có điều lần này khác lần trước, hàng xóm láng giềng cười ngả rạp cả mảng, cười đau cả bụng. Thân thích thì tím mặt, biết có người muốn phá rối, kéo cả tới đè tên béo hơn này xuống đấm đá túi bụi. Ai dè đám đông vừa tụ lại đã tản ra, không ít người ôm mắt kêu gào, té ra thằng béo này chuẩn bị nước ớt, phun bừa bãi khắp nơi.

Đánh, thằng khốn này phải đánh.

Khó khăn lắm mới có bảy tám người khống chế được thằng béo thứ hai, lúc nãy là bất ngờ, lần này là trò cười, chưa hết, có thanh niên chỉ tay gọi mọi người:" Lại tới một tên béo nữa kìa, mọi người xem... "

"Oa, tên này còn béo hơn nữa."

Vừa rồi là Nhị béo Bạch Thự Quang, giờ là Đại Béo Lật Tiểu Lực, hắn chỉ vừa kịp giơ bức ảnh lên, chưa kịp kêu tiếng nào thì đám thân thích đã có chuẩn bị xông tới. Lật Tiểu Lực vứt ảnh bỏ chạy, lời thoại học thuộc cả đêm vẫn không bỏ phí, vừa đọc vừa chạy. Đám thân thích bị khiêu khích tuy đuổi vòng vòng...

Trong khung cảnh hỗn loạn đó, không ai chú ý có một cái xe sửa chữa đi qua, mấy phát điện đã đầy hơi, đầu kia nối với cái súng bắn đinh, từ cửa sổ xe có người thò đầu ra, nhắm vào bánh xe rước dâu, bắn phập phập, bánh xe xì luôn.

Càng không ai để ý, có người chùm áo gió đứng trong đám đông như xem náo nhiệt, tay cầm dao thủ công rạch cổng chào, đi vài bước, cổng chào bơm hơi xì hết hơi, bẹp ra đất.

Thằng béo thứ ba rốt cuộc cũng bị mọi người ấn xuống rồi, xung quanh kéo ùa tới xem, ba tên béo bị đánh sưng mặt càng béo, khi bị đưa lên xe cảnh sát, ba thằng béo đồng thanh:" Cao Triêu Đông, thằng chó mày cướp vợ tao, tao quyết đấu với mày..."

Mọi người cười chảy nước mắt, tân lang tức hộc máu, hiệu trưởng Cao trốn đi rồi, con dâu chưa tới cửa đã tới mấy thằng gian phu, thế này thì người ta cười mấy năm.

Lúc này rốt cuộc có người chú ý, nơi tổ chức hôn lễ tan hoang, cổng chào bị xẹp, nồi úp ngược, bát đũa đổ đầy đất, thời gian thì đúng trưa.

Xe cảnh sát đi rồi, xe đón dâu không đi được nữa.