Q3 - Chương 029 Khóc khóc cười cười một đời người. (4)
Tiếng chuông báo 12 giờ đã gõ, nhắc nhở tới lúc lên đường, hôn lễ nhà Lưu Thúy Vân tổ chức thực sự chẳng có lấy chút vui vẻ nào. Cả nhà không phải gào khóc thì lau nước mắt, mấy người đi cùng Đơn Dũng, dù không quen thuộc Tư Mộ Hiền cũng thấy mũi cay cay, giờ dù là người có trái tim sắt đá cũng không cứng nổi, huống hồ còn là khuê nữ của mình, ông Lưu cũng mếu mếu máo máo, chỉ là chưa nói ra lời đồng ý.
"Bác trai, bác lo Cao gia sao, nếu bọn cháu đã tới đây, tất nhiên không để nhà đó vào mắt." Đơn Dũng thong thả nói, tính ra đánh nhau sinh tử cũng tham gia rồi, vào trại giam cũng vào rồi, cộng thêm bản tính ngang tàng làm lời nói khó tránh được mang theo khí phách, người khác không khỏi chú ý. Y không nhiều lời nhắc nhở người cha và anh con rể thiếu quyết đoán:" Đến giờ rồi, nếu bác không lên tiếng, bọn cháu coi như là chấp nhận, đưa Thúy Vân đi."
Đội ngũ đón dâu này rất bá đạo, có điều lúc này không ai thấy bá đạo là không đúng, cứ tiếp tục như thế, chắc khiến đôi uyên ương khổ mệnh này phải ôm nhau nhảy lầu giải thoát mất.
"Đi đi." Ông Lưu lau nước mắt, tóc đã hoa râm, khuôn mặt nếp nhăn chằng chịt, giống toàn bộ bậc cha mẹ, đối với con cái luôn có nỗi khổ mà người ngoài chẳng hiểu được. Ông đưa tay ra, đóng cái va ly tiền lại, đẩy đi, giọng khàn đặc:" Cái này cũng mang đi, coi như là hồi môi cho Thúy Vân..."
"Cha..." Lưu Thúy Vân quỳ bò tới ôm gái cha, lại khóc nấc mấy lần:
Ông Lưu đỡ con gái trang điểm loạn cả, nước mắt chảy ra:" Đừng hận cha, cha cũng chỉ muốn con gả cho nhà tốt không lo cơm áo thôi. Cha vô dụng, nên muốn con rể tương lai phải có bản lĩnh, phải tốt với con, đừng để cả đời khốn khổ như cha với mẹ, hại tới cả con cái... Nào ngờ vẫn lại thành hại con, cha sai rồi, con đi đi, cùng Mộ Hiền sống cho tốt, cha không ngăn hai đứa nữa, đi đi..."
Nhìn ông vừa khóc vừa cười, cả phòng thở phào, thời cơ không thể bỏ lỡ, phải đi ngay, nếu không nhà trai tới sẽ không đi được, Đơn Dũng ra hiệu cho Tống Tư Oánh, Tống Tư Oánh đỡ Lưu Thúy Vân, y thì đá Tư Mộ Hiền vẫn quỳ ngây ra đó. Đoàn người đi cướp dâu rốt cuộc cũng lên đường.
Theo tập tục khi cô dâu đi, trừ mang theo hồi môn, còn có một nghi thức nho nhỏ nữa, đôi sắp thành một nhà sẽ chụp một bức ảnh cả nhà, còn có cha mẹ phát biểu. Gả đi con gái nuôi lớn chừng này, có ai không đau lòng chứ? Đôi khi còn làm hai bên khóc ròng, hôm nay thì khỏi cần nữa, từ tân phòng đi ra đã khóc không ra dạng người nữa rồi, chú rể cũng khóc luôn, chỉ chụp một bức ảnh cả gia đình. Tiếp theo đó là pháo nổ, trống nhạc rộn ràng, Tống Tư Oánh tự giác làm phù dâu, đỡ tân nhân lên xe. Chiếc Hummer đi đầu, rời đi trong tiếng pháo đì đùng, để lại cha mẹ đỡ nhau khóc dưới lầu.
"Làm cha mẹ đều thật gian nan." Đơn Dũng cũng xúc động không nhỏ, thu ánh mắt lại cảm thán, nhìn Tiểu Cái ngồi ở ghế phụ lái đang lau kính:" Tiểu Cái, làm sao thế, cảm động à?"
"Ôi, không thấy thì đúng là không tin, chỉ vài vạn đồng, một cái công việc nát mà khiến người ta khổ sở như vậy. Em đúng là sống trong phúc mà không biết phúc, sau khi tốt nghiệp đại học, cha em muốn đưa em ra nước ngoài, em nghĩ ông ấy có mưu đồ, chê em là gánh nặng. Em không đi, ông ấy lại muốn an bài công việc cho em, em lại nghĩ, ông ấy muốn đuổi em ra khỏi nhà... Ha ha, em dứt khoát ở nhà chơi game luôn. Ha ha ha, giờ quay đầu lại nhìn việc mình làm, vẫn là ông ấy tác thành cho em, không cần biết em làm gì, ông ấy đều tác thành cho em." Tiểu Cái tựa hồ tỉnh ngộ, cũng coi như không uổng chuyến đi này:
"Đương nhiên rồi, ai bảo ông ấy làm cha cậu." Đơn Dũng kết luận:
Nghiêm khắc mà nói, có lẽ đây không gọi là cướp dâu, mà phải nói là toại lòng hai bên. Xe đi được không xa, bộ đàm khoảng cách ngắn trên xe truyền tin, là phía đầu đám Căn Oa, báo:" Đơn Dũng, phía nhà nam nổi giận rồi, thân thích cùng với tân lang, cả đám người đuổi tới nhà gái thì không thấy ai, bọn họ đã lên đường cao tốc chặn đường... Các cậu ở đâu?"
"Bọn tôi lên đường Nam Quan rồi, anh và đám Vệ Hoa tập hợp lại, nếu có chuyện, bất kể thế nào cũng trấn áp cho tôi, ngàn vạn lần đừng để họ xông vào nhà Thúy Vân gây chuyện." Đơn Dũng trả lời xong ném bộ đàm cho Tiểu Cái, điều chỉnh phương hướng xe, an bài:" Tránh đi, hôm nay chúng ta cướp tân nương rồi, là bất kỳ ai cũng không nuốt trôi mối hận này đâu, ngàn vạn lần đừng xung đột... Phía trước dừng lại, chia nhau ra đi."
Tiểu Cái an bài qua bộ đàm, tốc độ xe cực nhanh, vụt vụt vụt chớp mắt đã đỗ lại bên đường cả đám, dừng lại một cái là đi ra bóc chữ hỉ, tháo hoa tươi, biến thành xe bình thường.
Đơn Dũng thò đầu ra ngoài cửa sổ hô:" Tư Oánh, cô đưa nhà gái đi bằng đường cấp hai, Ma Can, cậu chở đám anh em lên đường cao tốc. Báo Xuân, cậu tới Học viện Lộ Châu đón cô giáo Nhâm và chủ nhiệm Vương... Tất cả, chúng ta tập hợp ở Lão Đính Sơn, đi thôi."
"Được!" Cả đám hô đáp lại, khí thế như thổ phỉ làm phản, toàn người trẻ tuổi máu nóng mà, chưa hết tính phản nghịch đâu:
Đội xe chia ra làm ba phương hướng, theo sau chiếc Hummer mà Đơn Dũng lái chỉ có một chiếc xe, đó là lái xe cũ của Lão Sài, Vũ Cường Kiện kinh doanh điểm phân phối nước, lái xe cực tốt, xoay tròn tại chỗ quay đầu. Ba đội hướng tới thành phố, chuyện này lúc máu dồn lên đầu khó chấp nhận, qua hôm nay rồi chắc ai cũng phải chấp nhận số mệnh thôi.
Đường cấp hai báo cáo, rời địa phận huyện, hết thảy an toàn; đường cao tốc báo cáo, có người đứng canh, nhưng bắt hụt rồi, xe không dán chữ hỉ, biết cái nào với cái nào. Chiếc Hummer cũng đi đường cấp hai, mấp mô gập ghềnh, không dễ đi, có điều an toàn. Đoàn chừng nhà trai kia trong lúc cuốn lên chạy lung tung tìm kiếm, căn bản không ngờ đội ngũ cướp dâu đã chia nhỏ ra.
"Nhìn kìa Mộ Hiền...." Đơn Dũng chỉ tay nói, xe đi qua biển địa phận huyện Trường Tử, còn cố tình rồ ga như khoe khoang:
Tiểu Cái cười đắc chí, rồi chợt nhớ một người:" Anh Đơn, vừa rồi Căn Oa còn nói, đám Đại Bằng..."
"Xuỵt... Kệ đi, cứ về trước rồi tính, để Trương Vệ Hoa nghĩ cách." Đơn Dũng cắt lời, biết mấy tên béo bị công an bắt đi rồi, nhưng chuyện đó làm sao để ý được nữa. Xem thời gian, rầy ra đã tới 2 giờ chiều, còn phải đi thêm một tiếng, phía Hưởng Mã Trại hẳn là sớm đợi tới sốt ruột.
Hai người phía sau chẳng biết là chìm đắm trong niềm vui hay bi thương, không nói gì cả. Khi Đơn Dũng tranh thủ đường thẳng quay đầu nhìn, Lưu Thúy Vân có vẻ đã mệt, tựa như con chim nhỏ nép vào vai Tư Mộ Hiền, lớp trang điểm đã lem nhem như mèo mướp. Trông Đơn Dũng còn vui hơn là bản thân lấy vợ, cười đến sáng khoái.
Tiểu Cái lúc này mặt mày cũng tươi hơn hớn, cố ý trêu Tư Mộ Hiền:" Này Mộ Hiền, trong dám anh em chúng ta, cậu là người kết hôn đầu tiên, bọn chúng sẽ bày đủ trò hành hạ đấy."
"Tôi đã thế này rồi còn sợ ai hành hạ." Tư Mộ Hiền cười toét miệng, phen này bị đẩy vào tuyệt cảnh, sau lại toại nguyện, tâm thái đã thay đổi không ít, khẽ ôm Lưu Thúy Vân mặt đầy hạnh phúc:
Lưu Thúy Vân hỏi nhỏ:" Anh chuẩn bị cùng em kết hôn ở đâu, thuê nhà à?"
"Không thuê, lão đại nói anh ấy làm cái lán trên núi cho chúng ta sống tạm." Tư Mộ Hiền mặt mày rất quái dị:
Đơn Dũng và Tiểu Cái cười phá lên, không tiết lộ, Lưu Thúy Vân chẳng bận tâm nữa, cô ôm Tư Mộ Hiền càng chặt.