← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 031 Khóc khóc cười cười một cuộc đời. (6)

À, vẫn có chuyện ngoài dự liệu, Trương Vệ Hoa lên xe tấm tắc khen Đơn Dũng làm việc càng lúc càng lô hỏa thuần thanh, làm việc gì cũng cân nhắc toàn diện ổn thỏa tới từng chi tiết. Hiển niên ba tên béo ăn đòn không nghĩ thế, Lôi Đại Bằng chửi:" Toàn diện cái rắm, không phải anh ấy nói thằng đó là người tàn tật, dễ bắt nạt lắm à? Cậu nhìn tôi đi, thế này tôi về đi làm thế nào? Về ăn nói với cha mẹ tôi thế nào?"

"Lôi ca, chuyện bồi thường không nói cũng được, nhưng tiền thuốc men ai trả đây?" Lật Tiểu Lực vừa kêu đau vừa nói, biết đây là nhiệm vụ tự hủy, vẫn không ngờ bị đánh dã man thế này:

Bạnh Thự Quang vươn đầu soi gương:" Lôi ca, chúng đánh em thế này không thể nào cứ thế là xong, phải đòi chúng ít tiền."

"Thôi bỏ đi, làm như tôi không sao vậy, bỏ." Lôi Đại Bằng lần này chịu bỏ qua là vì Đơn Dũng dặn rồi, chuyện xong rồi coi như xong, dù sao nhà Lưu Thúy Vân ở đó, không nên để thù hận quá sâu, tiếp tục gây sự với nhà đó thì cuối cùng rắc rối lại đổ lên đầu Hiền đệ, nhưng có một người không thể bỏ qua được:” Đản ca, lần này không bỏ qua cho anh nữa, thù mới hận cũ tính cùng một thể luôn đi.”

Hai thằng béo nghe thế mắt cũng đỏ ngầu phẫn nộ.

……. ……..

Hưởng Mã Trại khắp nơi giăng đèn kết hoa, đến cả lễ tết cũng chưa bao giờ trang hoàng như thế, không ít người đang nhón chân nhìn con đường duy nhất lên núi.

"Tới rồi, tới rồi..." Ân Thục Vinh hô to, đi giày cao gót chạy về nông gia nhạc nhà Đơn Dũng:

Hai vợ chồng nhà Lão Đơn, thêm vào cha con Trịnh Chi Nguyên cùng đi ra ngoài, mấy người già không biết chuyện, còn tưởng là kết hôn bình thường. Có điều Trịnh Cẩm Thiền thì biết, kéo Ân Thục Vinh sang bên hỏi nhỏ:" Bọn họ cướp thế nào vậy?"

"Tôi nghe Tư Oánh kể thì là thế này..." Ân Thục Vinh đem tình huống kể qua, không hổ làm quan hệ xã hội, miêu tả như thật làm cho Trịnh Cẩm Thiền có chút hối tiếc vì không đi xem chuyện đặc sắc ấy. Chuyện còn chưa kể hết, hai cô gái đã trố cả mắt.

Bởi vì đi đầu đoàn rước dâu chính là Đơn Dũng, đang thổi khúc Khiêng Kiệu Hoa sở trường của y từng biểu diễn ở xã Tróc Mã, nhạc vừa nhanh, vừa gấp lại cao vút, nghe thôi đã làm người ta thấy lòng phấn chấn. Đã thế y còn đi ngồi, vừa đi vừa đá chân lên trông như con vịt lớn. Theo sau là ban nhạc trống nện uỳnh uỳnh khắp đường đi, trong thôn có người giúp, treo pháo lên đốt nổ đì đùng.

Đương nhiên bắt mắt nhất là đôi tân nhân, Tư Mộ Hiền đã thay bộ cổ trang truyền thống, dắt ngựa trắng, trên ngựa là tân nương váy cười đỏ như lửa, chùm khăn che mặt. Theo sau là đám đông bỏ xe đi bộ, quá nửa là người Sử Gia Thôn. Cô giáo Nhâm Quần và chủ nhiệm khoa Vương Hằng Bân cùng đám học sinh sống ở thành phố hớn hở vẫy tay la hét.

Khổ tận cam lai, Lưu Thúy Vân lén lút vén khăn chùm đầu, cô nhìn thấy khung cảnh náo nhiệt đúng như mong ước thế là lần nữa không nhịn được, nước mắt tuôn rơi...

Làm hỉ sự thì phải náo nhiệt, nhưng cho dù là tân lang tân nương cũng không ngờ náo nhiệt tới mức này, phía nhà gái có mấy thân thích đi cùng, cứ nghĩ chuyện gấp gáp như thế, chắc chắn là một cảnh tượng vắng vẻ thê lương. Ai ngờ từ lúc tiến vào Hưởng Mã Trại là náo nhiệt không ngừng, huyên náo chưa từng có.

Đầu tiên là đi bái kiến cha mẹ, Tư Mộ Hiền tuy là cô nhi nhưng không hề gì, ca mẹ nuôi cũng tính, vừa vào thôn Đơn Dũng đã gọi cha mẹ, một đám con nuôi xúm quanh hai vợ chồng đưa ra bàn giữa sân, làm cha mẹ chồng một lần. Tư Mộ Hiền và Lưu Thúy Vân bị đám bạn bè và anh em dựa theo tập tục cổ, ấn đầu xuống lạy ba cái, làm Đằng Hồng Ngọc vui sướng chết thôi.

Chủ trì hôn lễ là chủ nhiệm Vương Hằng Bân và cô giáo Nhâm Quần, hai vị giáo viên ngày trước thấy học sinh của mình thành đôi thành cặp, tất nhiên là vui sướng. Khi biết ngọn nguồn, Nhâm Quần ôm Tiểu Thúy Vân an ủi, làm cô lại khóc lần nữa.

Nghi thức đã xong, theo lý mà nói thì phải bắt đầu khách khứa nhập tiệc, người trẻ tuổi đợi đưa vào động phòng, nhưng mà không ít người nhìn trái ngó phải, chẳng phát hiện ra tân phòng ở đâu. Đúng lúc này Đơn Dũng cầm loa phóng thanh rống lên với đám đông:" Buổi lễ hôm nay chính thức bắt đầu, đây là điển lễ chưa từng có trên lịch sử, đó là gì?"

Một đám bạn xấu đã thông đồng trước hú lên điên dại:" Cướp dâu."

"Cướp dâu đê...!"

Đơn Dũng ngửa cổ lên trời hét lớn, đừng nói khách khứa, tới tân nhân cũng ù ù cạc cạc, thình lình đùng đùng đùng, tiếng pháo lễ không dứt thu hút sự chú ý của mọi người, quay đầu nhìn hướng đi lên thôn cũ, mười mấy xe lễ pháo, bốn năm người mặc áo nghi lễ đỏ, đang đốt pháo hăng say.

Lúc này có rất nhiều người mới phát hiện có hai mấy kiến trúc rất giống nhà được chùm bạt đỏ ở trên cao, Trịnh Cẩm Thiền ngơ ngác hỏi Ân Thục Vinh:" Còn trò gì nữa, cướp về rồi mà."

"Không biết, nhưng mà náo nhiệt thật... Tư Oánh, Tư Oánh... Làm gì thế?" Ân Thục Vinh thấy Tống Tư Oánh ra sức vẫy tay:

"Cướp dâu, đây là phong tục cũ của Lộ Châu." Tống Tư Oánh ôm đống lụa đổ, không biết dùng làm gì, chẳng đứng lại, vừa chạy vừa đáp, có vẻ kích động lắm:

Trịnh Cẩm Thiền lần đầu tham gia hôn lễ náo nhiệt thế này, vội vàng chạy theo, cô phát hiện ra mười mấy cái tựa hồ là máy quay phim bố trí ở chỗ kín đáo, lại nhìn về phía bãi đỗ xe, có một chiếc xe ghi Điện ảnh Đại Hà, tiếp tục lên núi, chắc huyền cơ ở đó.

Tiếp đó uỳnh uỳnh uỳnh, một loạt pháo bắn lên không, toàn bộ tấm bạt đỏ kéo xuống, hơn hai trăm khách khứa đồng loạt ồ lên, không khí nhiệt liệt vô cùng.

Chỉ thấy những căn nhà gỗ hoặc trắng, hoặc lam, hoặc vàng bố trí rải rác, trong đó có một căn nhà trắng tinh, cửa sổ dán chữ hỉ, bao phủ quanh đủ loại hoa, thảm đỏ kéo dài một km. Nhìn từ dưới lên tựa hồ là cung điện bỗng dưng xuất hiện, người lớn tuổi tán thưởng không thôi, người trẻ tuổi thèm khát không thôi, nếu tân phòng ở đây thì sướng chết rồi.

"Ôi, lãng mạn quá, hạnh phúc quá!" Ân Thục Vinh không chịu nổi kích thích quá lớn này nữa rồi, ôm mặt hét liên tục, hận không thể hôm nay mình là tân nương:

Trịnh Cẩm Thiền mắt mỗi lúc một sáng, cô thong thả bước đi, phát hiện ra, chuyện này không đơn giản là cướp dâu đâu.

Có điều đúng là cướp dâu thật, Đơn Dũng kéo Tư Mộ Hiền chạy lên núi, vừa chạy vừa nói:" Cậu nghiên cứu phong tục dân gian phải biết cái này, lát nữa dẫn người xuống núi, trói tân nương mang về làm áp trại phu nhân, hay không? Chúng ta không cần phiền như vậy, tân nương bắt hộ cậu rồi, cậu mang ngựa tới chở về, làm được không?"

"Dạ." Tư Mộ Hiền gật mạnh đầu, nhìn thấy tân phòng chưa hết sững sờ thì đã có chuyện sững sờ hơn, chị em Sử Bảo Anh dẫn tới bảy tám con ngựa, trừ con ngựa trắng, té ra ở đây còn giấu mấy con, đang cùng với Lão Sài và Lý Mân Liên chủ trì nơi này bàn bạc gì đó.

Đơn Dũng hô một tiếng, người trong thôn đóng giả đi cướp người, toàn bộ là khăn trắng buộc đầu, lụa đỏ thắt hông đây là trang phục mã phỉ Lộ Châu tiêu chuẩn. Đầu tiên là dạy Tư Mộ Hiền chơi thế nào, vì an toàn còn bố trí vài bộ tốt.

Tiểu Bảo Quý kéo Đơn Dũng sang một bên, chỉ chỉ đàn ngựa, té ra có mánh khóe, thời buổi này mấy ai biết cưỡi ngựa, bên trong lẫn hai con la, la thì la, nhưng mà trông giống ngựa là được.

Hai anh em cười gian, khiến Sài Chiêm Sơn sán tới, nghe vậy thì cười, thời buổi này cái gì cũng làm giả được.

Ở dưới núi, Tống Tư Oánh đang dùng lụa đỏ trói Lưu Thúy Vân, Ma Can thấy hay, muốn tới buộc giúp, bị Tống Tư Oánh đuổi đi. Cô giáo Nhâm Quần từng nghe thấy tập tục này, bật cười vì trò đám học sinh tổ chức. Đằng Hồng Ngọc xem náo nhiệt tới phấn khách, cười với Sử Bảo Toàn:" Lão Sử, thời đại nào rồi còn chơi trò cướp dâu... Lâu lắm rồi không thấy."

"Kết hôn mà, sao cho náo nhiệt là được, trai thôn tôi biết chơi lắm, ha ha ha..." Sử Bảo Toàn cười lớn:

Bùm bùm bùm ba tiếng pháo lệnh, trên núi hú hét, tiếng vó ngựa lọc cọc, một con ngựa đi đầu lao xuống, bảy tám tráng hán cưỡi ngựa đuổi theo, trông rất có lực xung kích. Đợi tới gần mới nhìn thấy Đơn Dũng cầm đầu đóng giả mã phỉ vào thôn, vừa cưỡi ngựa vừa hét dài:" Cướp dâu đê.....".