Q3 - Chương 032 Khóc khóc cười cười một cuộc đời. (7)
Tân lang ở phía sau cưỡi trên con la lớn, mặc dù rất căng thẳng, chỉ sợ không may ngã xuống, nhưng vẫn phối hợp hú vài tiếng cùng với thôn dân đóng vai mã phỉ, trước hai người sau hai người chạy bộ dắt la kéo hắn đi. Ở phía dưới cũng có thủ vệ ở hôn lễ, ăn mặc kiểu bách tính xưa, bọn cầm gậy giộng xuống đất, cộp cộp cộp, ý tứ thà chết không theo. Có người cưỡi ngựa giỏi phóng quanh nơi tổ chức hôn lễ, giật mất hoa lụa, ý là tân nương thuộc về ta rồi. Chống cự không bao lâu, thủ vệ dần dần bị đánh lui, còn lại tân nương bị trói ở đó.
Đơn Dũng thúc giục Tư Mộ Hiền:" Mau, Mộ Hiền, lôi lên ngựa cậu, cô nương này thuộc về chúng ta."
"Em, em... Không kéo được." Tư Mộ Hiền bắt được tân nương rồi, nhưng hắn quá gầy, sức không đủ, xem chừng thế này không kiếm cơm thổ phỉ được, người xem cười lăn:
Đơn Dũng bực mình xuống ngựa, bế Lưu Thúy Vân đặt lên yên ngựa, giục:" Mau về trại.... Thúy Vân, khóc đi quẫy đạp làm ra vẻ không chịu."
Lưu Thúy Vân hôm nay khóc suốt ngày rồi, đến lúc cần khóc thì lại cười khanh khách không ngừng, trông chẳng giống bị cướp đi chút nào. Ồn ào một phen, đám mã phỉ gõ chiêng chạy lên núi, đám khách khứa nổi hứng hô hào đuổi theo mã phí. Đặc biệt là nhà gái là vui nhất, tương phản quá lớn, cứ nghĩ đi theo an ủi cô dâu thôi, ai ngờ thấy chuyện hiếm có thế này, không ít người gọi điện giục họ hàng mau tới xem, Thúy Vân đúng là gả đúng người rồi, không đến bỏ lỡ chuyện ngàn năm có một.
"Ha ha ha, vui quá, buổi kết hôn này thật đặc sắc." Trịnh Cẩm Thiền vỗ tay chạy theo mọi người lên núi, thu hút cô không chỉ có hôn lễ, còn cả những ngôi nhà gỗ:
Trên nóc nhà, đạo diễn Râu Rậm nhìn đám đông truy đuổi bọn mã phỉ cướp dâu hưng phấn tới run rẩy:" Tốt, tốt quá, quá đặc sắc, cảnh tượng cả trăm người thế này, nếu là chúng ta tổ chức sẽ mất mấy chục vạn."
Tới thôn cũ, à không, phải nói là thôn mới mới đúng, khung cảnh như truyện cổ tích hiện ra, tất cả nín thở. Nhà gỗ, hàng rào, đường đất, không có bất kỳ vết tích hiện đại nào, tựa hồ xuyên không về quá khứ.
Mọi người tới tân phòng thăm quan, trang trí hết sức đầm ấm, trong bếp lò có cúi đang cháy rừng rực. Dưới áy tịch dương, hoa tươi xếp quanh nhà trông như mùa xuân ở Đào Hoa Nguyên. Tiểu Cái đóng vai tổng quản, dựa theo thân phận bạn bè, bạn học, người quen, thân thích, chia khách tới từng gian nhà gỗ, tuy trang trí kém tân phòng, nhưng bên trong bàn ghề đầy đủ, ấm áp như về nhà.
Tiếp đó là trong thôn đồng loạt nấu nướng, thức ăn nối nhau đưa lên núi, vì đưa thức ăn, Lão Sài còn điều một xe chuyên đưa thức ăn.
Trịnh Cẩm Thiền được phân phối tới căn nhà gỗ gần đỉnh núi, cô không có người quen, nên đi cùng cha và vợ chồng Lão Đơn, thêm vào một ông già râu quai nón uy mãnh. Giới thiệu ra mới biết là Sử Bảo Toàn người đứng đầu Sử Gia Thôn, làm cô kính phục, hàn huyên vài câu.
Người già ở trong phòng nói chuyện, cô và Ân Thục Vinh thì ra ngoài, giơ di động, chọn cảnh, chụp không ngừng. Ân Thục Vinh bị cảnh sắc nơi này hấp dẫn, cảm thán:" Tương lai tôi cũng muốn kết hôn ở đây... Đây là mùa đông, nếu là mùa xuân, không cần dùng hoa nhân tạo, chắc chắn là trăm hoa đua nở, đẹp không kể siết."
"Rồi tìm vài đại hán cướp dâu hả?" Trịnh Cẩm Thiền trêu:
"Tôi thấy rất vui mà."
"Đúng là vui thật, bảo sao chúng ta tới mấy lần không gặp được Đơn Dũng, nói anh ta làm nhà, té ra là làm nhà gỗ... Hôm nay riêng màn cướp dâu này cũng chi phí không nhỏ, e không chỉ vì bạn bè kết hôn đâu."
Ân Thục Vinh không hiểu lắm, nhìn hiện trường còn nhốn nháo, tân lang và tân nương bị đám đông vây quanh, yêu cầu chơi trò ăn táo ở ban công, thi thoảng còn có người mang camera chuyên nghiệp quay chụp, còn không ít. Lúc này cô để ý những căn nhà gỗ được xây dựng theo thế núi, vỡ lẽ:" Nếu truyền ra ngoài, đây là quảng cáo sống... Làm cái tiểu ốc trăng mật, thôn nghỉ dưỡng gì đó, chắc chắn không thành vấn đề, lại còn có nghi thức cướp dâu náo nhiệt thế này... Nơi này bất kể giao thông điện nước hay ẩm thực đều không thành vấn đề... Á, đây đúng là thôn nghỉ dưỡng."
"Chứ còn sao nữa, nên anh ta mới không thèm để ý tới chúng ta, ủ dấm và nước tinh khiết chỉ là một phần sản nghiệp của anh ta thôi." Trịnh Cẩm Thiền hiếm khi trò chuyện với Ân Thục Vinh theo kiểu bạn bè, nói làm ăn có vài dạng, một là thuần túy đem kinh doanh thành sự nghiệp, phần đông là như thế, còn một loại khác thì coi tính chất vui đùa, làm ăn chỉ vì tìm kiếm giá trị tồn tại và lạc thú, cô thấy, Đơn Dũng là người như vậy.
Mà loại này là hiếm nhất.
Ân Thục Vinh mê mẩn nhìn cái thôn nhỏ, hết sức tán đồng, ở góc độ người làm ăn cô nhìn ra, cái thôn này không làm vì tối đa hóa giá trị, mà rất có tình thủ riêng. Hai người đi men theo con đường nhỏ, lại bị đồng phòng náo nhiệt hấp dẫn, bọn họ đi quanh xem, vẻ tán thưởng trong mắt càng rõ. Ân Thục Vinh nhận ra, chị Trịnh tựa hồ luôn tìm cơ hội nói chuyện với Đơn Dũng, bên trong phòng thi thoảng rộ lên tiếng cười, Đơn Dũng đang hô hào bày trò, nào rảnh để ý người ngoài bọn họ.
Ồ, còn có người ngoài, cô nhìn thấy vóc dáng uy mãnh của Sài Chiêm Sơn, đứng bên cạnh là một nữ nhân xinh đẹp, ăn mặc thời thượng, đoan trang ôn nhu, nhìn hai người đó hết sức xứng đôi, chỉ là trông không giống người trong thôn. Cũng là mỹ nữ có cấp bậc, Trịnh Cẩm Thiền không kìm được vài lượt, mỹ nữ kia khẽ gật đầu cười với cô, cảm giác rất dễ gần.
Ồ, lại tới một nhóm nữa, một chiếc xe thương vụ và một chiếc xe cảnh sát, xe tới gần Trịnh Cẩm Thiền nhận ra, là xe của mình, chuyến đi đàm phán thương nghiệp này dính vào mấy chuyện hồ đồ, xe của cô cũng bị trưng dụng. Không hiểu sao nhóm này giờ mới tới, xe đỗ lại, cô thấy Trương Vệ Hoa liền vẫy tay chào, tay vừa đưa lên thì cứng đờ giữa không trung.
Từ trên xe đi xuống có hai tên béo to lớn đi đường không bình thường, chính là hai tên thành quản hôm đó, tiếp theo là Lôi Đại Bằng, không những đầu quấn băng trắng, mặt còn dán băng dính thuốc. Trịnh Cẩm Thiền quan tâm hỏi: "Vệ Hoa, chuyện gì thế?"
"Đi cướp dâu bị người ta đánh cho chứ sao, còn chuyện gì nữa." Trương Vệ Hoa vừa nói vừa cười:
Ba tên béo ném cho hắn ánh mắt u oán, tức thì làm Trịnh Cẩm Thiên, Lý Mân Liên cùng Lão Sài cười gập người. Đợi đám người trong tân phòng chạy ra thì càng cười tới ngã ra đất. Phẫn nộ bốc lên từ đáy lòng, Lôi Đại Bằng rống:" Cười, cười cái buồi, không coi chúng tôi là anh em nữa đấy phải không, chúng tôi bị bắt, các người chạy sạch."
"Công thần về rồi, các anh em, mau mời rượu ba vị công thần." Đơn Dũng tách đám đông chạy tới, trông cảnh này cũng bất ngờ:
Ba tên béo uất hận không chỗ phát tiết, vây lấy y, Lôi Đại Bằng chỉ cái đầu đầy thương tích của mình:" Đản ca, vụ này tính sao đây? Anh bảo không sao mà, cùng lắm đá vài cái, tát vài cái thôi mà, mẹ nó, bọn chúng ấn em xuống đất như đánh súc vật vậy."
"Đúng thế, vào đồn công an không quen ai, bị mấy thằng cảnh sát đá vài cái." Bạch Thự Quang cay cú:
"Đã thế còn không cho bọn em báo thù, cục tức này nuốt không trôi, anh xem bọn chúng đánh em thành thế này." Lật Tiểu Lực uất ức lắm:
Cả đám nghe mà cắn răng cười, nói thế mà cũng tin, tới phá đám hôn lễ, người ta chưa đánh cho tàn tật là may rồi.
Đơn Dũng nhất thời không biết làm sao an ủi ba người anh em cam nguyện hiến thân vì đại nghiệp này. Đám khốn kiếp kia chỉ biết cười, không ai lên giúp, Đơn Dũng gập ngón tay nói tiền thuốc men, hỗ trợ cướp dâu, tổn thất tinh thần, đều có.