Q1 - Chương 042 Thái độ bất nhất. (3)
Một lúc sau gõ cửa đi vào có cả thư ký lẫn Ân Thục Vinh của phòng quan hệ xã hội. Thư ký nói Đơn Dũng còn đang trên đường đi, phải hơn một tiếng nữa mới tới nơi, thư ký vừa đi, Ân Thục Vinh đem hiệp nghị hợp tác sau khi chỉnh sửa đưa chủ tịch Trịnh xem. Đây là hiệp nghị gia công nước đóng chai, đầu tư không nhiều, chỉ 50 vạn. Có điều với nhà máy nhỏ Nhạn Lạc Bình thì có thể xem là khoản đầu tư rất lớn rồi, đầu tư thiết bị hai bên chia đôi, đối phương phụ trách gia công, Nguyên Nguyên phụ trách xây dựng, thời gian xây dựng nửa năm.
Trịnh Cẩm Thiền vừa xem vừa thuận miệng hỏi:" Thục Vinh, cô thấy Tiểu Cái thế nào?"
"Cũng được ạ, rất nhiệt tình, người ở thành phố nhỏ, không phức tạp như chúng ta, rất đơn thuần. Trước khi kinh doanh là một trạch nam trốn ở nhà chơi game, thế rồi hồ đồ đi theo Đơn Dũng rồi thành thế này." Ân Thục Vinh tìm hiểu kỹ lưỡng:
"Vậy thì tốt, có động tĩnh gì báo cho tôi ngay, hiệp nghị này đợi tôi gặp Đơn Dũng rồi sẽ quyết, tôi không chắc về người này lắm." Trịnh Cẩm Thiền đưa trả hiệp nghị, hơi do dự rồi hỏi cấp dưới:" Cô nói xem cô thấy gười đó thế nào? Nếu như hợp tác sâu hơn, cô có thấy tồn tại nguy hiểm gì cho phía chúng ta không?"
Đó là thói quen của nương tử dấm, muốn hợp tác với công ty nào thì trước tiên phải nhìn người, mỗi khi có hợp tác, phòng quan hệ xã hội luôn bị phái lên tuyến đầu, từ quá khứ cho tới chi tiết cuộc sống, chủ tịch Trịnh luôn sưu tầm không biết chán. Ân Thục Vinh tuy cùng chỉ tịch Trịnh ra phố bán dấm, lúc đó gọi chị xưng em, có điều về công ty rồi, quan hệ trên dưới nghiêm ngặt không dám nói năng tùy tiện. Hơn nữa, cô nhận ra, mình lại chẳng biết gì về người sắp hợp tác, có chút ấn tượng cũng là do Tiểu Cái giới thiệu:" Tôi thấy hẳn là có nguy hiểm."
"Nói tiếp." Trịnh Cẩm Thiền gật gù ra hiệu:
"Thứ nhất, người này có tiền án, nghiêm khắc mà nói, tôi thấy anh ta không giống người làm ăn, là gan quá lớn, những quy tắc thường dùng trên thương trường không ước thúc được anh ta, rất bất lợi cho việc cộng tác. Thứ hai, đặc điểm của vùng Lộ Châu đó ai cũng biết, tính thổ phỉ rất nặng, chẳng may bọn họ cảm thấy hợp tác thua thiệt, dứt khoát sẽ dám xẻ hiệp nghị, khi đó chúng ta ở xa không can thiệp được, mà kể cả tới Lộ Châu, thì đó là địa bàn của họ, chúng ta chẳng thể làm gì. Tôi tìm hiểu được Đơn Dũng lún vào kiện cáo, tới giờ chưa hòa giải, đây là rủi ro tiềm ẩn... Thứ ba, tôi thấy sau khi giúp họ lớn mạnh, với chúng ta mà nói là nuôi hổ gây họa. người như anh ta không chịu ở dưới ai đâu."
"Chỉ có thế à?"
"Vâng, tạm thời chỉ có thế."
Trịnh Cẩm Thiền cân nhắc lời cấp dưới hồi lâu, chậm rãi nói:" Rất tốt, suy xét của cô rất toàn diện, chuyến đi Lộ Châu của chúng ta không hề uổng phí... Cô đi làm việc đi, nói với thư ký, lát nữa xe hàng tới thẳng sân sau tổng bộ. Phải rồi, cô đi đón Đơn Dũng, anh ta lần đầu tới, có khi chẳng biết đường."
Ân Thục Vinh bất ngờ vì được bà chủ tán dương, đây là chuyện hết sức hiếm có, cô quen bị chửi mắng cùng lời nói cay nghiệt rồi, giờ bà chủ hòa nhã nói chuyện với mình, cứ thấy không quen. Bước nhẹ ra ngoài khép cửa lại, cô nhìn thấy bà chủ đang nhíu mày suy nghĩ.
Phải thôi, không thể không nghĩ, giờ là thời điểm mấu chốt mà, thương trường là chốn danh lợi, muốn thắng được đối thủ thì phải tìm ra nhược điểm của người đó, tấn công vào sở thích của người đó, nhưng tới giờ cô vẫn chẳng nhìn ra được gì từ người đó, thực tế là chẳng có mấy cơ hội tiếp xúc.
Lại nói Trịnh Cẩm Thiền, cô lại lần nữa đi đi lại lại trong phòng, nhìn thời gian trôi đi mỗi lúc một chậm, cô thậm chí không nhịn được thầm mắng, cái tên đó không phải là gặp tai nạn xe trên đường rồi chứ, giờ còn chưa tới. Gọi điện thoại hai lần mới nghe thấy Ân Thục Vinh trả lời là tới rồi, đang ở sân sau.
Cô vội vàng xuống lầu, đích thân đi đón giám đốc Đơn, nhưng không ngờ ra sân sau liền ngẩn người, tựa hồ thời gian quay người, về lại thời mới gặp nhau. Đơn Dũng đang cùng lái xe hàng, công nhân bốc vác, bảo an của Nguyên Nguyên cùng nhau rỡ hàng. Từng thùng từng thùng dán nhãn dấm thơm Nguyên Nguyên được phân loại ra xếp vào kho. Chẳng mấy chốc Đơn Dũng đã cùng người Nguyên Nguyên quen thuộc rồi, miệng ngậm điếu thuốc, vừa làm việc vừa bốc phét, làm gì giống ông chủ chứ.
Tóc ngắn, làn da sạm đen vì dãi dầm sương gió, cánh tay rắn rổi mạnh mẽ, Trịnh Cẩm Thiền mỉm cười, cô bỗng nhiên thích bộ dạng đó, trong mắt cô, nam nhân phải như vậy. Có điều khi cô vừa cười thì Đơn Dũng quay đầu sang, cười rạng rỡ, thế là đột nhiên cô không cười nữa, cơn giận bốc lên, gọi bản vệ kho:" Anh Vương, tháo rỡ hàng xong thì bảo người kia tới văn phòng tôi... Đúng, chính là y, nhanh lên chút."
Tất nhiên là đang nói tới Đơn Dũng, bảo vệ kho không nghĩ nhiều vâng một tiếng, Trịnh Cẩm Thiền thấy Đơn Dũng há mồm ngạc nhiên, lòng dâng lên khoái cảm báo thù, cô đắc ý đi lên lầu.
Rất lâu sau, thực ra là không lâu lắm, chỉ là Trịnh Cẩm Thiền thấy lâu mà thôi, cho nên cô mới tức giận, khẳng định là do tối hôm nào đó thình lình bì người ta hôn một cái rồi. Thế mà hôm sau tên kia cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chẳng nhắc chẳng nói tới. Đương nhiên ngay cả Trịnh Cẩm Thiền cũng ngại nói ra chuyện này, chỉ đành nhịn, có điều cô đã quen người khác giới cúi đầu trước mình cho nên không chịu nổi. Nếu như y nhất thời không kìm được đã đành, vậy mà còn kiếm một cái cớ rất tổn thương người khác, cứ nhớ lại là cô muốn cho Đơn Dũng một cái tát.
Lại đợi rất lâu, tên đó cứ như cố tình vậy, vẫn chưa chịu tới văn phòng, cô nhịn không gọi điện thoại hỏi. Rốt cuộc cũng đợi được tới khi có tiếng gõ cửa, hoảng loạn ngồi vào chỗ, chình lại y phục, gọi một câu mời vào. Bảo vệ kho dẫn Đơn Dũng lên, Đơn Dũng đi vào khép cửa lại cười chào giám đốc Trịnh, tùy ý ngồi trên sô pha, thoải mái như về nhà.
Y chẳng gò bó thế nào, Trịnh Cẩm Thiền như oan gia hẹp lộ, không thấy đã đành nhìn thấy là nổi giận:" Đi từ sáng sao bây giờ mới tới?"
"Tới vài nhà thân thích, không lỡ thời gian giao hàng." Đơn Dũng tùy ý nói:
Trịnh Cẩm Thiền nghẹn lời, bới móc:" Anh hay dở gì cũng là một ông chủ rồi, có cần làm việc cùng công nhân bốc xếp không? Hai bên chúng ta là quan hệ hợp tác, anh làm như thế khiến Nguyên Nguyên chúng tôi mất giá."
"À, vận chuyển đồ thấy mất giá, vậy đợi không có đồ mà chuyển nữa, thì mới gọi là mất giá đó." Đơn Dũng cười:
Trịnh Cẩm Thiền còn muốn mắng, nhưng gặp phải cái thái độ dửng dưng đó, cảm giác như đấm vào gối bông, cô quay sang làm việc công, gọi thư ký và Ân Thục Vinh tới. Đợi hai cô gái đó đi vào, trực tiếp nói:" Chúng tôi an bài khách sạn cho anh ở thành phố, cách nơi này 15 phút đi xe. Lịch trình có thư ký Lưu nói với anh, thăm quan có giám đốc Ân tháp tùng anh, có vấn đề gì có thể nói trực tiếp với họ. Tôi còn có cuộc hội đàm thương vụ, hai ngày tới không chiếu cố được, giám đốc Đơn, ngàn vạn lần đừng để bụng."
Nương tử dấm ngồi dựa vào ghế xoay nói câu này, rất có khí thế của chủ tịch, hai cấp dưới từng cùng ra đường bán dấm mời Đơn Dũng, vậy là tiễn khách rồi. Đơn Dũng đứng dậy cáo từ, theo hai người xuống lầu. Thư ký Lưu nhận ra Trịnh Cẩm Thiền bất thường, như cố ý làm bẽ mặt khách. Cô lấy làm lạ, rõ ràng là chủ tịch cả ngày mong ngóng người ta tới, người ta tới rồi lại sai cấp dưới tiếp đãi, như thế không ngang hàng, xem thường đối phương.
Thái độ bất nhất như thế, thật không hiểu nổi.