Q3 - Chương 041 Thái độ bất nhất. (2)
Bác xem bác nói kìa, giờ cháu còn cần làm bừa nữa sao?" Đơn Dũng giang tay ra cười, tất nhiên là bây giờ không cần nữa:
"Cút, nhìn là bực mình." Sử Bảo Toàn chưa nguôi giận, lại còn thêm giận thằng con, ném dép xuống, lên lầu tắm nắng. Bà Sử sợ không dám đi ra, cách rèm chào hỏi Đơn Dũng.
Đơn Dũng cười với bà rồi bắc tay làm loa hô lên:" Bác ơi có vụ làm ăn, từ tỉnh thành về cháu nói với bác nhé."
"Khỏi nói với tôi, thằng con lừa cậu lại định hại người ta chứ gì, đừng hòng có chuyện tôi giúp cậu." Trong nhận thức của ông Sử, thằng này làm ăn là gài bẫy người ta:
Đơn Dũng trò chuyện với bà Sử một lúc rồi tới nhà Thú Y, đồ đưa tới đây là nhiều nhất, nhưng không phải dấm, hai thùng rượu ngon, mười tuýt thuốc lá, còn có ít cồn, bông băng y tế vài đồ lặt vặt khác. Vào sân gọi một tiếng, trong phòng có người đáp, Đơn Dũng vén rèm lên thấy ngay một cảnh máu me, giật mình, nhìn kỹ, té ra chú Thú Y đang đút cho con lừa mới sinh, toàn thân vẫn dính máu, ông ta đút nước cháo cho nó ăn.
"Mẹ nó đâu ạ?"
"Nghỉ rồi." Sử Nhất Đao chẳng quay đầu lại:
"Trông cũng không tệ, chỉ là hơi yếu, nó làm sao thế ạ?"
"Chưa đầy tháng."
Đó là phương thức nói chuyện với Thú Y, Đơn Dũng ở đây bao năm mới biết cách nói chuyện với ông già dù có ở Sử Gia Thôn cũng bị coi là dị loại này. Gia súc trong mắt ông ta là con cái, tình cảm của ông ta với người và gia súc bị đảo lộn, như lúc này ông ta, ánh mắt hiền từ như người mẹ. Con lừa mới sinh rất quyến luyến ông ta, cọ cọ đầu vào người ông ta, uống mấy ngụm nước cháo, nó nhìn Đơn Dũng sợ hãi.
"Cậu làm con tôi sợ rồi đấy." Sử Nhất Đao quay đầu nhìn Đơn Dũng rất không vui:
"Vậy cháu đi đây, cháu mang rượu với ít đồ tới, năm sau trong thôn xây nhà, cháu bảo trưởng thôn để cho chú một cái." Đơn Dũng nói xong lặng lẽ lui ra, Sử Nhất Đao chẳng đáp lại:
Đây là một vụ giao dịch, Thú Y không con cái, đâm một nhát dao kiếm lấy tiền hậu sự, nếu vào đó không ra được nữa thì quốc gia lo. Có điều bây giờ ra rồi thì do Đơn Dũng lo. May là Thú Y chỉ thích bệnh nhân và gia súc, chẳng có yêu cầu gì với cuộc sống.
Đây là chuyện mà Đơn Dũng phải đắc ý nhất, nhưng sự hoang đường trong đó e là khiến y phải dùng tinh lực gấp bội phần để bù đắp.
Khi rời thôn Đơn Dũng nhìn quanh mà không thấy Sử Bảo Anh, có chút thất vọng, quy hoạch nơi này là do hai người trước kia cùng lập ra. Chăn nuôi giảm một nửa, lao động dư ra thì đưa tới lò mổ, xưởng gia công, tới nhà máy dấm, nhà máy nước tinh khiết, mở cửa hiệu, nhà máy đồ rang... Trong mắt Đơn Dũng, sau khi Sử Bảo Toàn chết, nếu không có gì bất ngờ, thôn thổ phỉ sẽ lần đầu tiên có một nữ trưởng thôn. Vì quanh năm bôn ba, giờ uy tín của Sử Bảo Anh đã chẳng kém cha mình.
Không gặp được, Đơn Dũng đi thẳng tớ trấn Triêu Dương, bà nương lười Tống Tư Oánh bây giờ thi thoảng mới tới đây, chuyện thu mua rồi gia công gần như giao hết cho Đơn Trường Căn. Có điều ông làm không tệ, không bị xã quấy nhiễu làm khó gì, nói ra đều là nhờ khi làm hiệu trưởng tạm quyền cái trường nát có uy tín rất cao, giờ còn có không ít học sinh cũ đang làm việc cho mình.
Xong xuôi mọi việc rồi, Đơn Dũng lên đường tới tỉnh thành.
……… ……….
Ngoại ô tỉnh thành, khu Tiểu Điếm, cách trung tâm thành phố 20 phút lộ trình.
Tòa nhà văn phòng của Nghiệp dấm Nguyên Nguyên nằm ở đây, bên cạnh khu công nghiệp, cho dù cũng là một doanh nghiệp có tiếng, nhưng mà ở tỉnh thành, nơi mà doanh nghiệp lớn nhiều như cá diếc qua sông, nó chẳng thể hiện được sự ngạo nghễ của mình. Cho dù chỉ tính ở sản nghiệp dấm ăn thôi, Nguyên Nguyên cũng chẳng lọt vào được top 3, sở dĩ mấy năm qua có danh tiếng lớn là vì chưởng môn nhân đổi thành Trịnh Cẩm Thiền. Một là vì Trịnh Cẩm Thiền có lần tham gia tiết mục tìm bạn đời ở trên ĐTH, chỉ một lần liền trở nên nổi tiếng, cô thành bạch phú mỹ tiêu chuẩn trong tỉnh, nghe nói không ít chàng trai độc thân giàu có theo đuổi. Hai nữa là nương tử dấm rất bất phàm, thu mua xưởng dấm táo ở ngoại ô, sang tay một cái lãi gấp đôi, cũng trở thành thần tượng của những người mơ mộng giàu lên sau một đêm.
Nói thế nào thì nói, Nguyên Nguyên thực lực không vào được top 3, danh tiếng thì chắc chắn là top 1.
Có điều đừng dễ tin người, lại có người nghĩ Trịnh Cẩm Thiền không tìm được bạn trai nên phải tham gia tiết mục tìm bạn đời của ĐTH tỉnh sao, không đâu, cô ấy tài trợ cho tiết mục này 20 vạn đấy.
Đúng, để quảng mà thôi.
Lúc này Trịnh Cẩm Thiền đang ở văn phòng lớn tầng thượng, lưng dựa vào ghế chủ tịch, tay chống cằm, chân vắt chéo, xem quảng cáo mới của Nguyên Nguyên trên máy vi tính. Logo ban đầu vốn là người gánh thùng dấm, hình ảnh này trong ký ức thế hệ trước rất quen thuộc, trước kia người bán dấm gánh thùng đi khắp đường phố bán, dùng nhiều năm rồi, chữ quảng cáo là: Nghiệp dấm Nguyên Nguyên, nguồn sâu chảy mãi.
Cô nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng không thoải mái, bấm điện thoại gọi giám đốc bộ phận quảng cáo tới, đó là chàng trai mới trên hai mươi, làm việc quy củ, con người trông quy củ. Gõ cửa đi vào, thật thà đứng trước bàn chủ tịch, nhỏ giọng nói:" Chủ tịch Trịnh, chị tìm tôi?"
"Ừm." Trịnh Cẩm Thiền mắt vẫn nhìn bản thảo chế tác hình động, coi như đã trả lời, lại lật tài liệu quảng cáo, mắt liếc nhìn chàng trai trắng trẻo điển trai, đột nhiên nổi giận ném đi:" Cậu có đừng có mang cái khí chất ẻo lả của cậu vào công việc có được không hả? Nữ nhân còn có thể dựa vào cái mặt kiếm cơm, thứ khác không được... Cậu xem tài liệu cậu làm đi, yếu nhớt, chẳng có lấy chút lực xung kích nào, bất kể là về thị giang hay về tâm lý đều không có! Điều đó có nghĩa là gì? Là mấy chục vạn quảng cáo sẽ vứt đi, không có hiệu quả gì hết... Làm lại cho tôi."
Lại phải tăng ca rồi, giám đốc quảng cáo mặt mày đau khổ nhặt tài liệu bị vứt đi lên, lặng lẽ lui ra ngoài. Cái bộ dạng chỉ biết vâng vâng dạ dạ đó làm Trịnh Cẩm Thiền sôi máu, cô thích mắng chửi người khác, kỳ thực càng thích người khác chống đối mình, ngay cả dũng khí cãi lại cấp trên bảo vệ ý kiến bản thân cũng không có thì làm được gì? Nếu thế thì chịu phận nhận tiền lương rồi ăn chửi đi.
Trong lòng bực bội, cô đi quanh văn phòng mấy vòng rồi đứng trước cửa sổ bằng kính, thế nhưng bầu trời tỉnh thành xám xịt chỉ khiến người ta nhìn khó chịu thêm. Khi ngồi trở lại ghế, cô mở xem những bức ảnh du lịch của mình, hải đảo, sa mạc núi cao, nước ngoài.... Nơi ta sống và nơi chúng ta muốn sống vĩnh viễn là hai khái niệm khác nhau.
Ồ, có một tấm Nhạn Lạc Bình, cô nhìn xem mấy lượt rồi tìm video mở ra xem, đó là video cướp dâu thu lại từ ĐTH tỉnh, xem lại càng thấy thú vị hơn. Một đám mã phỉ cướp tân nương lên núi, càng nhìn càng thấy có khí phách, nam nhìn thấy thì hâm mộ, nữ nhìn thấy thì khao khát. Thực ra đối với những người thành phố sống trong quy củ chuẩn mực, là người thích phá vỡ giới hạn hơn bất kỳ ai, mà cướp dâu chính là một kiểu đảo lộn quan niệm như thế.
"Thật là biết chơi, không biết đưa tới tỉnh thành có giá trị thúc đẩy không?" Trịnh Cẩm Thiền nhìn tân lang vất vả bế không nổi tân nương bị Đơn Dũng giành lấy đưa lên ngựa mà ngửa mặt cười suốt. Có điều thứ đó cũng chỉ thịnh hành ở Lộ Châu, rời khỏi mảnh đất đầy tính thổ phỉ đó, e là người khác khó tiếp nhận.
Í, đúng rồi, hôm nay là ngày mà đợt hàng đầu tiên tới nơi, cũng là ngày Đơn Dũng tới thăm quan, buổi sáng cô đã hỏi thư ký rồi, buổi chiều đi làm mấy tiếng, vẫn chưa thấy trả lời, cô gọi điện thoại gọi thư ký tới hỏi tình hình.