Q3 - Chương 046 Nói cười ném trăm vạn. (1)
Hai tên béo này ngay từ đầu vốn ít hi vọng rồi, thôi thì cứ coi như là ý kiến của quần chúng bình thường, Tiểu Cái quay sang hỏi ý những người khác, Lôi Đại Bằng lắc đầu luôn không có ý kiến gì cả, tên mặc cảnh phục Trương Vệ Hoa thì bảo cả hai không tệ, Đổng Vĩ nói hai cái chai này đặt cạnh nhau trông rất khó chịu, tách nhau ra thì hơn.
Cuối cùng Tiểu Cái hỏi nhân vật hắn hi vọng nhất: "Hiền đệ, cậu thấy thế nào."
Quả nhiên Tư Mộ Hiền đưa ra được đánh giá có giá trị:" Đây là một sản phẩm thiếu sót, giám đốc Mã nếu không ngại thì tôi sẽ nói thẳng."
"Sao thế được, chúng tôi còn mong có được ý kiến đánh giá ấy chứ." Mã Bỉnh Trung rất cao hứng:
"Mọi người xem thế này có phải là rất thiếu thoải mái không?" Tư Mộ Hiền lấy luôn chai dấm của Hưởng Mã Trại đi, í, mọi người nhìn, đúng là thấy rồi, cái chai đường nét rõ ràng rất lưu loát, mà sao nhìn rất thiếu tự nhiên. Tư Mộ Hiền lại từ từ đưa chai dấm Hưởng Mã Trại lại gần, mọi người càng thấy không thích. Biểu diễn một lượt, Tư Mộ Hiền mới nói:" Đầu tiên nói tới sự hài hòa, khi tôi nghiên cứu những bản điêu khắc cổ dân gian, nhận ra cổ nhân rất chú trọng cảm giác hài hòa, dù họ làm ra những hình thù hung dữ cũng không khiến người ta phản cảm. Còn thiết kế này, mọi người xem, thân bình rất có mỹ cảm, nhưng quá tục, hiện giờ chai rượu, nước hoa, đồ uống, thậm chí là keo dùng trong dụng cụ học tập cũng thiết kế như vậy, cơ bản nếu chỉ chai không chẳng ai rõ là đựng cái gì. Đây là kiểu thiết kế rất thông dụng thời nay, đâu cũng thấy, rõ là nhàm rồi, nhưng không tới mức làm người ta không thoải mái... Nhưng đây, Nguyên Nguyên đưa logo của họ vào đó, đây là thiết kế của thập niên 20, 30 của thế kỷ trước rồi, rất cổ rồi. Chính vì logo cổ với tạo hình hiện đại này khiến nó có cảm giác chẳng ra thể loại gì, cảm giác thiếu tự nhiên từ đó mà sinh ra."
“Đấy, tôi bảo mà, để hai chai dấm cạnh nhau cứ kiểu gì ấy.” Đổng Vĩ vỗ tay phụ họa, hắn cũng nhìn ra sự bất thường, chỉ là không có trình độ để nói đâu ra đó như Hiền đệ:
Ồ, mọi người tức thì hiểu ra vấn đề, thậm chí Tiểu Cái còn cậy logo trên chai ra, nhìn càng rõ ràng, nếu chỉ có cái chai, trông còn hài hòa hơn, dù không có gì đặc biệt. Té ra mấu chốt là ở chỗ này, Mã Bỉnh Trung tỉnh ngộ, rối rít cám ơn Tư Mộ Hiền. Mọi người có phương hướng, thảo luận sôi n ổi, Lôi Đại Bằng cầm lấy cái chai thử cảm giác, phát biểu:" Làm ăn kiểu gì, cầm trong tay như rễ củ, chẳng thoải mái tí nào, to không đủ to, dài không đủ dài, đổi lại là ai cũng không thoải mái... Thôi ăn đi, ăn xong còn chơi, toàn nói thứ vô dụng.”
Đám khốn kiếp chỉ một thoáng đã hiểu ý hắn, đập bàn hú hét cười chảy nước mắt, Tống Tư Oánh hiểu ra chậm hơn chút cách bàn vươn người định đánh, Lôi Đại Bằng nhanh tay đẩy hai thằng béo ra thế mạng, trong phòng ầm ĩ hết cả lên.
Nói chuyện tử tế chưa được mấy phút đã loạn rồi, Tiểu Cái đau răng, cái đoàn đội do đám khốn kiếp này tạo thành, hắn cũng lo liệu đi được bao xa.
..........
Ân Thục Vinh nhận được điện thoại của Cái Đình Giáp và Mã Bình Trung thì đã 4 giờ chiều rồi, cô nhân lúc không có Đơn Dũng mới hỏi tình hình bên kia, tuy đánh giá không tốt, nhưng đạt được hiệu quả dự kiến. Hơn nữa cô nghe được một cái tên quen thuộc, Tư Mộ Hiền. Không ngờ tân lang gày gò hôm đó lại là tú tài của đội ngũ này, phân tích của hắn làm cô bội phục. Hỏi kỹ hơn thì ra là chuyên gia nghiên cứu văn hóa dân gian, cô lại càng nhìn với ánh mắt khác.
Thu điện thoại lại, cô nhìn Đơn Dũng và chủ tịch cũ đi vào xưởng, nghĩ một lúc cô không đi theo mà tìm chỗ yên tĩnh báo cáo cho bà chủ.
Trong xương, Đơn Dũng vừa mới tỉnh rượu, thấy không ngờ Trịnh Chi Nguyên đón mình ở nhà máy thì rối rít xin lỗi. Có điều Trịnh Chi Nguyên rất ôn hòa, nói người trẻ tuổi, làm sao tránh được lúc uống say. Giám đốc nhà máy, chủ nhiệm phân xưởng còn có kỹ sư kỹ thuật đều đã đợi sẵn, Trịnh Chi Nguyên giới thiệu một lượt, Đơn Dũng trố mắt, toàn là ông già ngoài 50, thuộc cấp bậc cha chú của y rồi, trường hợp này đúng là khiến người ta gò bó.
"Đây là ông chủ Đơn Dũng làm dấm ở Lộ Châu, mọi người hoan nghênh nào."
Mấy ông già lần lượt đi lên bắt tay, Đơn Dũng hết sức câu nệ chào hỏi, y có thể bất kính với bất kỳ ai, nhưng với những nghệ nhân giống như cha, tất nhiên giữ thái độ tôn kính nhất.
"Ông chủ Đơn, nếu nói về công nghệ của chúng tôi thì không có gì để bới móc hết, có điều công nghệ của toàn huyện Thanh Từ cũng không có gì để chê bai, khác nhau chỉ có nguồn nước. Toàn huyện có hơn 100 xưởng dấm lớn nhỏ, chúng tôi chỉ là một trong số đó..."
Thợ cả giới thiệu kỹ thuật dẫn Đơn Dũng vào gian phòng hơi, mùa đông tất nhiên không đủ điều kiện và hoàn cảnh lên men, cũng là ít khách, sản lượng quá thừa không cần tăng ca. Trong sân toàn là chum hũ, e là chứa tới vài nghìn tấn hàng tồn, dù là không có hàng tồn, bằng số dấm cái lớn, chẳng bao lâu làm ra thành phẩm.
"Nguồn nước là tâm bệnh của chúng tôi, ba mươi năm trước dẫn nước sông về là có thể dùng được ngay, 20 năm trước, nước sông bị ô nhiễm, nước máy còn tạm... Tiếp đó nữa không được rồi, chất lượng nước mỗi năm một tệ, xưởng dấm trong huyện ngày một nhiều, nhà nào cũng dùng nhiều điện nước, ngay cả nước ngầm cũng đang hạ xuống... Cậu xem..."
Đơn Dũng nhìn dấm lên men sau khi lọc, cau mày lại, vứt đi qua nhiều, nhìn ra sân, còn nhiều hơn, ngạc nhiên hỏi:" Hao tổn lớn vậy sao?"
"Đúng, đôi khi hao tổn còn lớn hơn nữa, bất đắc dĩ hiện giờ chúng tôi phải dùng nước tinh khiết dể lên men, nhưng như thế khẩu vị liền kém đi... Công nghệ làm dấm của đời trước sắp bỏ đi cả rồi, bây giờ đều phải gia công bằng máy, dựa vào máy móc khống chế độ chua. Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, tôi gần như quên dấm cái thủ công trông thế nào, cám ơn cậu, thay tôi cám ơn cha cậu, tôi nhìn thấy dấm cái tốt nhất cả đời này."
Vì thở cả thở dài, đôi mắt còn sót lại chút ánh sáng, sản xuất thủ công đi xuống, tựa như tuổi tác con người, từ đỉnh cao thành mặt trời xế bóng. Đơn Dũng chẳng thăm quan được là bao, nghe được rất nhiều tiếng thở dài.
Bỗng dưng Đơn Dũng thấy xúc động, về lý thuyết mà nói, tiếp đãi người cùng nghề là phải thể hiện thực lực, đàm phán hợp tác, thương thảo cách thức để đôi bên cùng có lợi. Nhưng ở đây, bọn họ lại đem hết chuyện xấu trong nhà ra nói. Có câu cùng nghề là oan gia, còn mấy ông già này đều là người làm của xưởng dấm năm xưa, mấy chục năm lắng đọng dần dần biến mất, bị máy móc cơ giới thay thế, giờ còn lại đa phần là oán niệm.
Nhà máy rất lớn, xưởng làm dấm, kho, thiết biệt đóng chai, toàn bộ quy trình hoàn thành một cách hoàn chỉnh ở đây, diện tích tới mấy chục mẫu. Đợi khi quay trở lại văn phòng của Trịnh Chi Nguyên thì đã là 5 giờ hơn, ông Trịnh hào hứng lắm, thế là báo cơm luôn ở nhà ăn của nhà máy, thân thiết như người một nhà.
"Bác Trịnh, gọi cả mấy bác ấy tới ăn cùng cho vui chứ ạ?" Đơn Dũng đưa ra kiến nghị:
"Ha ha ha, bọn họ không tới đâu, trước kia nhà chủ và người làm có tôn ti khác biệt đã thâm căn cố đế rồi." Ông Trịnh cười nói, dù ông có chịu hạ mình xuống, e là những ông già kia cũng không bỏ được thói quen, ngược lại còn gò bó:
Đơn Dũng ồ lên, có thể giữ được tình cảm giai cấp thuần phác như thế thật không dễ dàng, cùng ông Trịnh xuống lầu, từ sau lưng nhìn ông ta, lưng đã hơi cong, mái tóc gần bạc hết, có điều sức khỏe còn tốt.