← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 047 Nói cười ném trăm vạn. (2)

Ông Trịnh gọi người bảo tới nhà ăn làm thêm vài món, ông muốn mời khách, rồi quay sang hỏi ý kiến Đơn Dũng:" Sao hả Tiểu Đơn, thăm quan xong cảm giác thế nào?"

"Đúng là lạc đà gầy vẫn còn to hơn ngựa ạ, bác Trịnh, bác nói cho cháu biết nguy cơ, cháu cũng chẳng thể giúp được bạc, đặt cháu vào chỗ này cũng chẳng làm ra nước được. Bằng vào nơi này, bao nhiêu nước cũng không đủ." Đơn Dũng chỉ tay, nơi y đang đứng nhìn thấy đều là những bể chứa cao tới mười mét, hết sức tráng lệ:

"Bây giờ không giúp được, nói không chừng tương lai giúp được, thế hệ dựa vào tài nghệ đôi tay kiếm cơm đã hết thời rồi, tương lai ai mà biết được sẽ thành thế nào? Thế hệ tới biết đâu Lộ Châu lại dẫn đầu."

"Bác Trịnh, bác có ý gì chứ? Để cháu từ xa xôi tới đây xem vấn đề à? Cháu thấy không phải là vấn đề, bây giờ ai chẳng dựa vào máy móc gia công, làm như cha cháu mới là dị loại. Nếu bác sản xuất thuần thủ công, dù phí sức tốn công, hiệu quả cũng không cao."

"Tầm nhìn của cậu sẽ không nông cạn như thế chứ? Làm dấm thuần lương thực, thuần thủ công, cậu dám nói là không có thị trường không? Nếu chê thuần thủ công lạc hậu, sau cậu bỏ ra mấy chục vạn đầu tư cho cha cậu làm dấm? Mẹ cậu cứ nói cậu là thằng nhóc xấu xa, mưu mô nhiều, đặc biệt giỏi lừa mấy ông già thành thật như tôi." Trịnh Chi Nguyên nói đùa:

Đơn Dũng cười thoái mái, tựa hồ đoán được tâm thái ông ta, ông ta đang tìm kiếm một sự cân bằng, hoặc có thể nói là lối đi mới cho việc làm dấm thủ công, mà lối ra đó tuyệt đối không phải là cái nơi máy móc cơ giới hóa thống trị này.

Khai thác sản phẩm cao cấp, hay là phát triển loại dấm thuần thiên nhiên ư?

Trong lòng Đơn Dũng thoáng qua vài ý tưởng:" Cháu hiểu được phần nào nỗi khổ tâm của bác, nhưng chưa chắc người khác hiểu, lòng tham con người phải lấy tiền để lấp chứ không phải đạo đức nghề nghiệp lấp đầy được.

"Đúng, nói hay lắm." Trịnh Chi Nguyên gật gù tán đồng:" Nhưng mà không thể vứt hết tiết tháo chỉ đuổi theo đồng tiền chứ, ví như cha cậu vậy, cậu giải thích thế n ào?"

"Ha ha ha, bác nói càng hay hơn." Đơn Dũng nhận ra bây giờ y càng thích tiếp xúc với những ông già đã trải qua hết sương gió cuộc đời như thế này, giống Tả Nam Hạ, Sử Bảo Toàn, chỉ có những người có đôi mắt nhìn thấu nhân tình thế thái đó mới có thể khiến người ta xúc động:" Vậy bác không cần vòng vèo nữa, bác muốn làm gì, cha cháu nhất định sẽ dốc sức ủng hộ, hai người hợp nhau. Cháu thì thôi đi, cháu là loại vứt tiết tháo xuống đất, chạy theo đồng tiền đấy."

"Ha ha ha, đừng trách bản thân, hồi trẻ tôi cũng vậy đấy... Ha ha ha, thú vị, nói chuyện với cậu thích hơn nói chuyện với ông già ù lì cha cậu. Nào nào, vốn chưa tới lúc cho cậu xem đâu, có điều tôi thấy cậu đáng cho tôi khoe bảo bối rồi." Ông Trịnh nổi hứng, mà còn nổi hứng tợn, kéo Đơn Dũng lên xe nhà máy về nhà:

Nhà Toan Ny à?

Trong đầu Đơn Dũng nổi lên ý nghĩ kỳ quái, bây giờ tới y cũng có chút hoang mang, không lọt vào mắt xanh mỹ nữ đã đành đi, mình toàn lọt vào mắt xanh cha mỹ nữ là thế quái nào?

Nhà cách nhà máy không xa, chỉ có mười km, Đơn Dũng có thể tưởng tượng ra, một cái xưởng dấm nho nhỏ năm xưa, nay thành thương hiệu có tiếng tốn tinh lực thế nào. Không chỉ Nguyên Nguyên, y còn nhìn thấy rất nhiều nhà máy dấm có tiếng khác, Thượng Thủy Tỉnh, Lão Trần, Song Tháp, 70% dấm ăn trong nước từ đây mà ra. Ngành dấm thúc đẩy sự phồn vinh của cả một vùng, nơi này toàn là ngôi nhà Tây, hai tầng ba tầng, thậm chí là bốn năm tầng cũng thấy khắp nơi. Trịnh gia ở trong ngôi nhà mang kiến trúc Gothic, có điều không tránh được tâm thái thông thường của người giàu, tường cao, lưới chống trộm, trong sân chẳng có mấy hoa cỏ mà nuôi chó, vừa vào nhà nó sủa ầm ĩ làm Đơn Dũng giật nảy mình.

"Nằm xuống... Ài, Toan Ny nuôi đấy, từ nhỏ nó đã thích nuôi cho nuôi mèo." Ông Trịnh tỏ ra không vui, quát con chó rồi dẫn Đơn Dũng lên thẳng tầng bốn, nơi này có căn phòng làm bằng kính ngập tràn ánh nắng:

Đơn Dũng hít một hơi, mùi chua gắt mũi, không kìm được cười, ông già này mê dấm tới độ xây cả phòng ủ dấm trong nhà hết nói, men theo ban công có kệ ba bốn tầng, toàn công cụ làm dấm.

Trịnh Chi Nguyên kiểm tra nhiệt độ, độ ẩm, đắc ý nói với Đơn Dũng:" Đây là dấm cái mà tôi đi mười mấy nơi thu thập được, Nguyên Nguyên có thể đứng vững tới giờ không đổ, bí mật nằm ở nơi này. Vị của dấm Lão Trần chưa bao giờ thay đổi, còn khẩu vị của Nguyên Nguyên luôn thay đổi, phong cách của Tấn Trung là thích dấm lâu năm độ chua trên 45, đi về phía nam, ví như Lộ Châu các cậu, thích dấm thanh, độ ngọt chừng 26. Còn đi lên phía bắc, khẩu vì càng quái, bọn họ chỉ ăn dấm chua không hề có vị ngọt, hết cách, khẩu vị con người lạ vậy đấy. Ở một dải Nhạn Bắc, chỉ cần mắc bệnh tuổi già, đảm bảo do ăn dấm chua mà ra, thậm chí người u ác tính cũng không ít, họ vẫn ăn thứ dấm đó... Ha ha ha. Rời khỏi tỉnh thì khác, dấm của chúng ta không hợp khẩu vị của họ, phải giảm độ chua, tăng độ ngọt, bọn họ cơ bản là ăn dấm trắng... Mà ở đây, loại dấm nào cũng có."

Câu cuối cùng mới là thứ đáng kiêu ngạo nhất, ông Trịnh nói với vẻ bừng bừng khí thế.

Đơn Dũng hít sâu một hơi, ông già này sắp thành yêu tinh dấm rồi, y xem kỹ các hũ dấm, từ nguồn nước, độ ngọt, độ chua, thời gian ủ, cái nào cũng ghi rõ ràng, làm người ta nhìn mà kính phục. Có thể biến một việc nhỏ thành sự nghiệp, bất kể là làm gì đều khiến người ta có cảm giác tôn kính.

"Bác Trịnh, có phải bác định làm nhà máy dấm thiên nhiên ở Nhạn Lạc Bình, sau đó nắm vào từng nơi mà phát triển các loại dấm? Khai thác thị trường cao cấp bằng dấm thuần thủ công thuần lương thưc?" Đơn Dũng dò hỏi, công tác chuẩn bị đã đủ rồi, chỉ thiếu n ơi thích hợp và nhân công nữa thôi, quay đầu lại thấy ông ta mắt híp lại vì đắc ý:" Cháu nói đúng không?"

"Vậy cậu thấy khả thi không? Trịnh Chi Nguyên không đáp thẳng mà hỏi ngược lại:

"Không được." Đơn Dũng lắc đầu, trả lời cực kỳ dứt khoát:

"Vì sao? Cậu lo lắng không có lãi hay là lo bị chúng tôi thôn tính? Dù là bị thôn tính cũng là lối ra rất tốt cho cậu mà, chỉ khác cái thương hiệu thôi, tôi có thể ra một cái giá làm cậu động lòng." Trịnh Chi Nguyên xòe bài, thăm dò khả năng thôn tính:

"Ha ha ha, cháu chưa bao giờ lo bị thôn tính, nếu có thể làm ra một thương hiệu dấm nổi tiếng toàn tỉnh, thậm chí toàn quốc, cháu tin đó là mộng tưởng của cả bác và cha cháu. Vì mộng tưởng này, cháu là phận con cháu, dứt khoát sẽ ủng hộ. Đây không phải vấn đề tiền bạc." Đơn Dũng nói thành khản mà tôn kính:

"Vậy vì sao lại không được?" Trịnh Chi Nguyên không hiểu:

"Cháu lo." Đơn Dũng châm chước:" Chí của con gái bác không phải ở đó."

Câu nói này rất nghiêm túc, như cái búa lớn đánh vào tâm khảm ông Trịnh, mắt ông tức thì ảm đạm, khẽ thở dài không nói thêm gì nữa, nhà nào cũng có nổi khổ riêng, dù là nhà đại phú cũng vậy.

...........

"Anh ta thực sự tới nhà tôi rồi à?"

Trịnh Cẩm Thiền vội vã từ thành phố trở về, vừa tới cửa nhà máy liền hỏi Ân Thục Vinh, là chất vấn mới đúng, có vẻ tức giận lắm. Cô cố ý lạnh nhạt với Đơn Dũng rồi, thế mà giờ càng gần. Ân Thục Vinh vừa gật đầu là liền ăn mắng, Ân Thục Vinh khó xử nói:" Do chủ tịch cũ mời, tôi, tôi không cản được."

"Giờ ở đâu?" Trịnh Cẩm Thiền nổi đóa:

"Đang ăn cơm ở nhà ăn của nhà máy." Ân Thục Vinh chỉ chỉ: