Q3 - Chương 052 Dỗ đi dỗ lại tròn ước nguyện. (1)
Cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên, Trịnh Cẩm Thiền ưỡn ngực ngồi thẳng lưng, điều chỉnh gương mặt nghiêm nghị, nói vào đi. Đơn Dũng đi vào cười tủm tỉm, Trịnh Cẩm Thiền rất ghét bộ dạng đắc ý của y, cố tình liếc một cái rồi cúi xuống làm việc như thể bận rộn lắm vậy:" Ồ giám đốc Đơn, có việc gì thế?"
"Hôm nay quay quảng cáo." Đơn Dũng đi tớ trước bàn, cô gái này chỉ cần không nổi giận, dáng vẻ điềm tĩnh đoan trang đó rất có vận vị, rất dưỡng nhãn:
"Ừm, biết rồi." Trịnh Cẩm Thiền chỉ hời hợt đáp, không nói thêm gì, tiếp tục xử lý công việc, đợi thêm một lúc liếc nhìn Đơn Dũng đứng ngu người trước bàn, cô nén cười hỏi:" Sao thế? Còn chuyện gì nữa,"
"Cô... Còn hứng thú làm nữ chính không?" Đơn Dũng dò hỏi:
"Hừm." Trịnh Cẩm Thiền tâm kết ở chỗ này, người ngả ra dựa vào lưng ghế, hai tay đan trước ngực, dáng vẻ từ trên nhìn xuống, khinh khỉnh nói:" Vốn không chuẩn bị đi, nhưng anh đã đến đây rồi, tôi cho anh mười phút thuyết phục tôi thay đổi ý kiến, có lẽ tôi thay đổi suy nghĩ đấy."
Cô rất muốn thấy Đơn Dũng phải xuống nước cầu khẩn mình, đó cũng là cái thang để cô bước xuống, nếu không dễ dàng cho y quá. Ai ngờ Đơn Dũng thở phào:" May quá tôi đến báo với cô, cô không cần đi nữa."
"Anh có ý gì." Chỉ trong tích tắc cơn giận của Trịnh Cầm Thiền từ 0 tăng vọt lên rồi, tên này cố tính trêu tức cô sao:
"Cô ra cửa sổ mà xem." Đơn Dũng chỉ tay qua cửa sổ, Trịnh Cẩm Thiền đi ra nhìn, thấy trên đường đố 6 cái xe, toàn dán biển tổ chế tác, thanh thế rất lớn. Đơn Dũng đắc ý nói: "Không chỉ hôm nay quay quảng cáo, cô xem phim trong tỉnh không, hôm nay họ tới Hưởng Mã Trại lấy cảnh, chính là câu chuyện của những nhân viên văn phòng ấy. Tôi đoán chừng là cô sợ không dám lên TV đâu, cho nên bảo đám anh em ở Lộ Châu thời gian qua mở cuộc lựa chọn thôn nữ, có được mười mấy người rồi, đều là những cô gái xinh xắn có kinh nghiệm trước ống kính. Tôi tới đây báo một tiếng thôi, thế nhé, cô đợi xem quảng cáo đi, tôi đi đây."
"Đứng lại." Ngọn lửa không tên trong lòng Trình Cẩm Thiền bừng cháy, coi cô không ra gì nữa rồi, làm cô đắn đo bao nhiêu ngày, giờ y tới nói một câu không cần là không cần nữa sao? Cô chạy theo chắn trước mặt Đơn Dũng, chỉ tay mắng:" Anh là loại người gì thế, chẳng phải đã nói rồi à? Sao lại còn thay đổi? Không được, tôi phải đi xem sao các anh làm ăn thế nào, dù nói thế nào cũng là chuyện liên quan tới hình tượng công ty, chọn ai phải thông qua thẩm hạch của tôi."
Ngang ngược, không thèm nói lý lẽ, làm Đơn Dũng sợ hãi, rụt rè nói:" Vậy cô đích thân thẩm hạch đi."
"Tất nhiên rồi, anh lái xe." Trịnh Cẩm Thiền đeo túi sách hất mặt sai bảo Đơn Dũng, Đơn Dũng vội vàng mở cửa, lật đật theo sau, làm cô đắc ý lắm. Trịnh Cẩm Thiền lên chiếc xe Ngũ Lăng của Đơn Dũng, vẫn còn ấm ức chuyện dám chọn mấy thôn nữ thay mình, đưa tay ra:" Có ảnh người được chọn không, đưa tôi xem."
Lòng cô thầm tính thế nào cũng phải tìm kiếm khuyết điểm, mắng chửi Đơn Dũng cho hả.
"Cần gì xem ảnh, chỉ có một cô thôi, soi gương là thấy." Đơn Dũng cười gian, đạp ga, tăng tốc, dẫn đầu đoàn xe hướng về phía Lộ Châu đi như bay:
.......................
"Mẹ nuôi, cha nuôi, mọi người ở đâu, bọn con tới quay phim đây, mau ra nào...."
Lôi Đại Bằng gọi lớn, vừa gọi một cai đám anh em đều cười, Đằng Hồng Ngọc từ trong căn nhà đơn giản đi ra, thấy đám con nuôi thì vui vẻ bước tới, trong tay còn cầm cái giày vải mũi vuông đã làm xong, Lôi Đại Bằng định lấy xem, bà thuận tay đập chát một cái.
Đây là đạo cụ quay phim ngày hôm nay không phải để chơi.
Trên xe vẫn còn rất nhiều món đồ, Tư Mộ Hiền và mọi người vận chuyển xuống, gọi người làm trong nhà máy tới, đây là cảnh mà vì quảng cáo đã chuẩn bị nhiều ngày, bọn họ chọn toàn là thanh niên cao 1m8, râu tóc cắt tỉa gọn gàng. Có điều khi lấy đạo cụ có người trố mắt hô lên:" Sao chỉ có quần mà không có áo thế?"
"Cậu không biết à, đóng cảnh giường chiếu, không cần mặc, để mình trần." Lôi Đại Bằng xen mồm vào làm mọi người cười phá lên:
Tư Mộ Hiền đẩy cái thằng này qua một bên, vỗ tay tập trung mười người vào một chỗ, giảng giải cho bọn họ chi tiết công việc cần làm ngày hôm nay.
Lôi Đại Bằng, Trương Vệ Hoa, Tiểu Cái, Đổng Vĩ rảnh rỗi thảo luận quay quảng cáo có bao nhiêu tác dụng, nhất trí cho rằng chẳng mấy tác dụng, bọn họ xem bao nhiêu quảng cáo vớ vẩn rồi, có ý nghĩa gì đâu. Nhưng mà nghe nói đoàn phim còn quay phim Văn phòng của nhân viên văn phòng ở Hưởng Mã Trại thì cả đám phấn khích lắm, Trương Vệ Hoa nói:" Mấy em gái trong phòng giám sát của chúng tôi thích xem bộ phim này lắm, nếu tôi mà được lộ mặt trong phim thì tốt quá, sau này đi làm tha hồ lên mặt."
"Tôi cũng nghĩ thế." Đổng Vĩ đứng dậy chỉnh lại bộ vest của mình bắt đầu YY, hiển nhiên cũng có ý đồ mong lọt vào mắt xanh của đạo diễn:
Tiểu Cái cũng nói:" Chúng ta thương lượng với đạo diễn, biết đâu cũng có thể đấy, dù sao Đản ca là nhà đầu tư mà bọn họ phải nể mặt."
Lôi Đại Bằng thấy không ai để ý tới mình cuống lên, kéo tay mấy tên kia:" Ê ê, cho tôi tham gia với, lớn thế này rồi mà chỉ xem phim, chưa được lên phim."
"Cậu mà đóng nhân viên văn phòng à?" Đổng Vĩ nhìn một lượt khinh bỉ:
"Ừ, có mà đóng thằng ngốc trong thôn còn được." Trương Vệ Hoa cười nhạo:
Lôi ca nổi nóng sẵn tay áo lên, vung nắm đấm truy đuổi hai thằng khốn kiếp.
Đang náo loạn thì Tống Tư Oánh tới, đi chiếc xe đỏ, mặc áo khoác đi tuyết đỏ rực, xuống xe hô:" Này các anh em tới đây, cho mọi người mở rộng tầm mắt."
Cô hô nhưng chẳng ma nào chú ý, Tống Tư Oánh cũng xinh đẹp đấy, nhưng nhìn quen mắt rồi, không còn mới mẻ nữa, chắc là dụ người ta đi làm lao động công ích, chả dại. Có điều khi một chiếc Iveco tới nơi, loáng thoáng có bảy tám em gái, thế là cả bọn chạy tới vây quay cô, hưng phấn nói: " Uầy đại tỷ, hôm nay không làm việc không công, không phát cơm hộp mà phát em gái à?"
"Có xinh không?" Lôi Đại Bằng rối rít hỏi:
"Chắc chắn rồi, lựa chọn cẩn thận lắm đấy." Tống Tư Oánh đắc ý nói:
Cả đám dài cổ trông đợi, vậy mà cửa mở ra, xuất hiện đầu tiên là cái mặt lợn của Lật Tiểu Lực, làm cả đám mắc ói, tiếp theo đó là Bạch Thự Quang càng làm cụt hứng hơn, cả hai thằng béo dùng miệng làm nhạc giao hưởng hô:" Tèn tèn tèn, xin mời đội người mẫu thôn cô."
Thế là tiếng nói cười ríu rít, một đoàn cô gái từ trong xe nối nhau đi ra, tóc tết, áo đỏ hoa trắng, quần vải, giày vải, y phục vừa người, nổi bật lên vóc dáng ai nấy đều uyển chuyển, đứng thành hàng trước xe. Đã thấy quen em gái đô thị quần áo cũn cỡn khoe mông hơ ngực, thích õng ẹo tạo dáng, đột nhiên gặp đoàn thôn cô thanh thuần, lực xung kích cực mạnh.
Tống Tư Oánh đắc ý nhìn, Tiểu Cái đờ đẫn, Đổng Vĩ ưỡn ngực, Trương Vệ Hoa sáng mắt, lại nhìn Lôi Đại Bằng, cô phì cười, tên này phản ứng mạnh nhất, môi đưa ra, đã tụ vài giọt nước dãi.
Đám khốn kiếp đã phát hiện, Đổng Vĩ cố tình trêu:" Lôi ca, ra rồi à?"
"Không đúng, chẳng lẽ điểm G của Lôi Ca mọc ở miệng?" Trương Vệ Hoa không bỏ qua:
Tống Tư Oánh cười càng to, Lôi Đại Bằng mắt đảo trái đảo phải, chỉ miệng mình:" Ai dám bảo đây không phải cơ quan sinh dục, có cần anh xóa mù cho bọn mày không?"
Cả đám cười lăn cười bò, Tống Tư Oánh dù rất bạo cũng đỏ mặt bỏ chạy, gọi theo đám thôn cô, không nói chuyện với đám lưu manh nữa.