Q3 - Chương 051 Từ oán thành hận nhiều hiềm khích. (3)
Đây chính là đặc điểm rõ ràng nhất của Nguyên Nguyên đấy, cô nghĩ mà xem, mấy chục công ty dấm, chỉ duy nhất có một nữ chưởng môn nhân là cô, đặc điểm quá rõ. Đây là thời đại nữ quyền lên ngôi, cô chính là tấm gương sống, không đem ra dùng không phải là phí à... Tôi đề nghị cô xem kỹ văn bản. Đây là do Tư Mộ Hiền căn cứ vào phong tục dân gian mà đặt ra đấy, không phải làm bừa đâu. Cô nghĩ mà xem một cảnh chum lớn, hũ lớn, vại lớn, một đám đại hán bắp tay cuồn cuộn mồ hôi đầm đìa đang làm dấm sẽ có lực xung kích thế nào? Trong khung cảnh đó, đột nhiên xuất hiện một thôn nữ tết tóc, váy hoa, thành đối lập tương phản... Nương tử dấm, vừa là dấm, vừa là người, nhìn một cái muốn không nhớ cũng khó." Đơn Dũng hào hứng trình bày thành quả một tuần của mình:
Trịnh Cẩm Thiền lần nữa nghe ba chữ “nương tử dấm” là mặt liền nhăn nhó, cô cũng thấy Đơn Dũng nói có lý, nhưng nhất thời không tiếp nhận được kế hoạch khác biệt như vậy, cái quảng cáo quê nguyên cục này làm cô hoài nghi tính khả thi của nó. Huống hồ còn phạm kỵ húy của cô.
Không thấy cô nói gì, Đơn Dũng quay sang đánh giá kế hoạch quảng cáo của Nguyên Nguyên:" Đem so với kế hoạch của các cô nhé, một gia đình trung lưu, vừa nhìn là thấy giả, với lại hiện giờ tâm lý thù nhà giàu lớn như thế, cô càng làm vậy người ta càng ghét. Mời minh tinh hàng đầu à, Nguyên Nguyên mời không nổi, mời minh tinh hạng hai ba gì đó thì vô nghĩa, chẳng tạo ra mấy hiệu ứng. Còn nữa, cô bày ra ngôi nhà lớn thế trong quảng cáo làm gì? Giờ mua nhà kết hôn là tâm bệnh của người dân, tốt nhất là đừng nhắc tới... Còn nữa dáng vẻ hạnh phúc đó, các cô trêu ngươi ai, cô càng tỏ ra hạnh phúc người ta càng muốn chửi."
"Cứ như anh làm hay lắm vậy." Trịnh Cẩm Thiền thấy kế hoạch bên mình bị chê bai không ra gì tức giận phản bác:
"Đúng, bên tôi làm rất hay, nguyên thủy, tự nhiên, cổ điển, vì sao những thứ đó lại có hiện rất có thị trường? Tin rằng người kinh doanh như cô quá hiểu, ngoài ra quảng cáo này còn biểu đạt một ý thức tiềm tàng."
"Ý thức tiềm tàng, anh hiểu quảng cáo lắm chắc."
"Tôi không cần hiểu quảng cáo, tôi chỉ cần hiểu tâm lý mọi người thôi, một nam nhân cơ bắp khỏe khoắn, cả nam nữ đều thích nhìn. Một thôn cô thuần phác, cũng thu hút cả nam lẫn nữ, với nam, nó thỏa mãn một loại ảo tưởng về người vợ hiền dịu, với nữ nó là vẻ đẹp không gây cảm giác đe dọa cho họ, cô thử thay vào một người mẫu ăn mặc sang trọng xem, nam có thể thích, nữ có khi bĩu môi bới móc ấy chứ. Hơn nữa thôn nữ vì ít thấy mà bắt mắt. Tôi nói cho cô biết, đây vốn là kế hoạch quản cáo dấm Hưởng Mã Trại, giờ nhường cho cô, riêng kế hoạch này giá trị đã hơn 100 vạn."
Trịnh Cẩm Thiền bị Đơn Dũng nói cho một tràng dài mà chóng mặt, lúc này lòng cô rất loạn, vẫn ném kế hoạch lại:" Anh đi đi, thích làm gì thì làm, không cần nói với tôi, dù sao tôi chỉ xem kết quả."
"Ồ, xem như cô đồng ý rồi." Đơn Dũng vui vẻ đi tới cầm lấy bản kế hoạch, đứng trước bàn làm việc nhìn Trịnh Cẩm Thiền, tựa hồ chưa định đi:
Trịnh Cẩm Thiền bị y nhìn tới thiếu tự nhiên quay người đi, ai ngờ Đơn Dũng lại thay đổi vị trí nhìn tiếp, mắt mỗi lúc một giống dâm tặc chuẩn bị ra tay, làm cô nhớ tới tối hôm đó, định phát tác, không ngờ Đơn Dũng ngăn cản:" Đừng nóng, tôi đột nhiên có một ý tưởng mới, không biết cô giám thử không?"
"Ý tưởng gì?" Trịnh Cẩm Thiền rất cảnh giác, hơi ngả người ra sau tránh xa Đơn Dũng:
"Cô tới làm nữ chính quảng cáo thế nào?" Ý tưởng này là để tiết kiệm tiền, không phải Đơn Dũng đột nhiên phát hiện ra:
"Anh, anh, anh...." Trịnh Cẩm Thiền tức giận tới suýt ngất xỉu, người này thực sự không còn giới hạn nào nữa, thế có khác gì chính thức gắn tên cô với ba chữ nương tử dấm:
Ai ngờ Đơn Dũng còn dè bỉu:" Trông cô kìa, chắc là không dám rồi, mà với bộ dạng này của cô lên TV cũng bêu mặt thôi, để tôi kiếm minh tinh hạng ba hết thời nào đó vậy.
Rầm! Trịnh Cầm Thiền dùng cả hai tay đập bàn:" Tôi, tôi... Có gì mà không dám, tôi dám đấy, anh tưởng tôi chưa bao giờ lên TV à?"
"A, cô dám thì tốt, giao hẹn nhé, cô làm nữ chính, ngày kia tôi tới đón cô." Đơn Dũng toét miệng cười, chỉ đợi có thế là chạy ngay, kệ ai đó gọi đằng sau, y đóng cửa lại mất rồi:
Chủ tịch Trịnh tức giận quá mức rồi, ngực cứ phập phồng rất lâu, không sao nuốt được cục tức này, tức tối cầm bản kế hoạch của Đơn Dũng lên vo viên lại ném theo y, cục giấy trúng cửa rơi xuống. Còn chưa hả, cô lại đi ra cầm cục giấy lên, gỡ ra muốn xé tan tành, khi định xé không hiểu sao dừng lại, bắt đầu vừa thở dốc vừa đọc, ý đồ bới móc vấn đề trong đó.
Dần dần bới móc không được cái gì mà cô lại nhận thấy có chút thú vị, đưa vào logo lâu năm của Nguyên Nguyên, xóa bỏ đi dấu ấn của thời đại thương nghiệp, chuẩn bị dùng phương thức làm dấm cổ xưa tài xuất. Chum lớn, hũ cổ, máng gỗ thêm vào thôn dân cao lớn, thôn cô xinh đẹp, nụ cười duyên dáng khuynh đảo chàng trai làm dấm... Khung cảnh đó chỉ tưởng tượng ra thôi, Trịnh Cẩm Thiền đã khẽ mỉm cười. Rồi cô đọc tới câu quảng cáo "Nương tử dấm, rất có vị."
Là vị của dấm hay vị của nương tử dấm? Câu quảng cáo này đưa ra thế nào cũng làm người xem sinh liên tưởng.
"Đồ lưu manh."
Trịnh Cẩm Thiền hiểu ra ám thị trong đó, chửi mắng Đơn Dũng không tử tế gì, thực chất ám thị tình dục trong quảng cáo là thủ pháp thường dùng, nhưng có thành công có thất bại, mà đa phần khéo quá hóa vụng gây phản cảm.
Chí ít thì kế hoạch quảng cáo này không tới mức không đáng một xu, Trịnh Cẩm Thiền ngồi lại ghế, cẩn thận suy ngẫm...
Thời gian đánh cược 2 tháng cứ trôi qua từng ngày.
Sáng sớm ở tỉnh thành, sương giá mới tan, gần tới Giáng Sinh, thời tiết ngày một lạnh, bầu trời ngày một âm u nhiều hơn, đây là thời điểm khó rời giường nhất trong năm, nói gì tới ra ngoài trời.
"Tiểu Lưu, chào buổi sáng."
Thư ký Lưu đang đứng ở tiền sảnh kiểm tra lịch trình trong ngày, đột nhiên bị tiếng chào hỏi của Đơn Dũng làm giật mình, lập tức mỉm cười nghề nghiệp, có điều nhìn thấy Đơn Dũng muốn xông lên lầu lại vội vàng đuổi theo:" Ông chủ Đơn, anh không thể cứ thế đi lên như vậy, có hẹn trước chưa?
"Đương nhiên có rồi, vừa gọi điện thoại mà." Đơn Dũng lắc lắc di động trong tay:
"Với chủ tịch Trịnh của chúng tôi ấy ạ?" Thư ký Lưu không tin, chủ tịch Trịnh đã dặn cô rồi, Đơn Dũng mà tới là phải báo trước:
"Ừ!" Đơn Dũng gật đầu tỉnh bơ:
"Nhưng chủ tịch Trịnh của chúng tôi chưa đến." Thư ký Lưu làm ra vẻ không giúp được gì:
Đơn Dũng đi vào đã nhìn thấy xe của Trịnh Cẩm Thiền rồi, nha đầu này định lừa mình chắc, đột nhiên đưa tay chỉ ngực thư ký Lưu:" Buổi sáng cô ăn gì mà để rơi lên ngực áo thế?"
Em gái thư ký vội cúi xuống nhìn, nhưng có thấy gì đâu, trong phòng có hệ thống sưởi, nên không cần mặc áo khoác dày, cô biết ngực mình khá nổi bật, nhận ra là bị trêu, vừa ngẩng đầu lên định nói thì Đơn Dũng đã cười nhìn cô:" Lừa người khác vui lắm nhỉ, nói chưa đến một lần nữa đi."
Thế là thư ký Lưu không dám nói nữa, nhìn Đơn Dũng thản nhiên đi vào thang máy, cô vội vàng cầm điện thoại lên gọi. Chủ tịch Trịnh chỉ nói một câu:" Biết rồi."
Tất nhiên là Trịnh Cẩm Thiền biết rồi, lật lịch hôm nay, ngày 11 tháng 12, cái tên đó hai ngày chưa tới, tính thời gian thì cũng đã tới lúc quay quảng cáo rồi. Có điều dù cô rất hứng thú với ý tưởng mới mẻ này, nhưng bảo cô hạ mình lộ diện theo cách đó thì cô hơi do dự, nếu như có hiệu quả còn đỡ, chẳng may thành trò cười, cô còn dám đi đâu nữa.