Q3 - Chương 054 Dỗ đi dỗ lại tròn ước nguyện. (3)
Một đoạn phim có mười lăm giây nhưng phải chia ra làm bốn cảnh, lắp tới sáu máy quay, quay đám đông bận rộn, mười người trong xưởng dấm lớn bốc hơi nước nghi ngút, cùng khiêng chum lớn, mình trần lại không có mồ hôi, không sao, vẩy ít nước. Động tác không chỉnh tề, không sao, làm lại. Chuyện này không khó, giống cảnh làm việc thường ngày thôi, chỉ cần làm quen với ống kính một chút.
Đợi cảnh tiếp theo Đơn Dũng chỉ huy một đoàn người bày bàn cơm, bát lớn làm bằng gốm thô, không dễ tìm đâu, y phải luôn mồm dặn, đừng để vỡ, số đạo cụ này chỉ có một, không có đồ thay thế.
Cảnh này cũng đế, đám hán tử bê bát, đoán chừng trợ lý giải thích sai, đạo diễn vừa hô bắt đầu liền có tên ngốc ăn xùm xụp, làm camera man cũng cười phun vào ống kính... Quay lại, để cho cẩn thận dùng Trịnh Cẩm Thiền trước, khi gọi cô tới, chủ tịch Trịnh ở ngoài xem cười nói vui vẻ, vừa tới phiên mình bị người ta nhìn liền khẩn trương, bước chân hơi lớn.
Đơn Dũng thì ngừng cười ánh mắt có phần hoa đi, trước mắt chỉ thấy bầu ngực rung rung, những bông hoa nhỏ trên áo lay động, tựa như chuyển động, bím tóc đen dày, nổi bật gương mặt trắng trẻo, bước chân duyên dáng kéo trái tim người nhìn đi theo. Trịnh Cẩm Thiền bước tới, vô tình ánh mắt va chạm với Đơn Dũng, cô đang ở trạng thái mẫn cảm, vừa gặp ánh mắt có phần thất thần của Đơn Dũng, chưa kịp đổ dấm, choang, chai dấm rơi xuống vỡ nát. Mọi người vốn ngây ra tức thì cười ầm.
Quay lại.
Lại lần nữa, lần này không rơi chai dấm, chỉ là cô cẩn thận quá, không cười nổi, đi khi ra hiệu cười, cười còn khó coi hơn khóc. Còn xung quanh thì cười rơi nước mắt.
Quay phim bắt đầu bị kẹt, làm đi làm lại tới lần thứ tư, đám hán tử cầm bát giả vờ ăn cơm sốt ruột hô: Cô mau cười đi, tôi bê bát mỏi tay rồi.
Càng giục càng không cười được, Tần Vọng Xuyên đứng ngồi không yên, nóng lên gọi Trịnh Cẩm Thiền tới mắng, cười thôi, khó lắm à? Người xem xung quanh không cười nổi nữa, không khí có phần ngột ngạt.
"Này này... Để tôi nói với cô ấy." Đơn Dũng vội ngăn lại, sợ hai người cãi nhau, kéo Trịnh Cẩm Thiên có phần xấu hổ sang bên, Trịnh Cẩm Thiền tức giận cầm khay muốn đập tên biến mình thành trò cười này. Đơn Dũng cười hì hì đưa tay che chắn:" Cô nghe tôi nói này, thực ra chuyện dễ lắm, cô chỉ cần điều chỉnh lại tâm thái, coi như tới đây chơi. Hình dung thế này nhé, chúng ta từ tỉnh thành tới đây chơi thôi, cô gặp chuyện quay phim thấy thú vị, muốn thử một lần.... Thử lần nữa đi, tôi và Tư Oánh sẽ đứng ngoài ống kính, đừng nhìn bọn ngốc cầm bát vờ ăn cơm kia, nhìn tôi ấy... Tôi đẹp trai hơn."
Trịnh Cẩm Thiền lai giơ khay lên muốn đập, bị Đơn Dũng mặt dày dỗ dành, nói ngon nói ngọt, cuối cùng cũng đồng ý thử lần nữa.
Đây là phần đơn giản nhất nhưng cũng quan trọng nhất, tạo dựng thương hiệu nương tử Dấm chỉ ở mấy giây này thôi. Đơn Dũng chạy đi gọi đám anh em tới, thì thầm một hồi, ra hiệu với đạo diễn... Một, hai, ba, diễn!
Trịnh Cẩm Thiền bê khay bước ra, bím tóc đu đưa trước ngực, bước chân uyển chuyển làm chiếc áo hoa tựa sống lại, vóc dáng này tuyệt đối hạng nhất, nếu không Đơn Dũng chẳng tốn công lừa cô tới. Lần này Trịnh thôn nữ đi tới trước mặt đám hán tử đang ngây người, nhẹ nhàng đổ ít dấm... Tiếp theo đó chỉ còn cười thôi.
Đơn Dũng nín thở đợi giây phút này, tay đưa ra chỉ huy đám anh em, miệng nói:" Đợi chút, đợi chút... Chuẩn bị nào... Hai, ba, hô."
Đám sứt môi lồi rồi đồng thanh dùng đủ loại tông giọng hô lớn:" Tiểu Toan Ny, cười cái coi."
Trịnh Cẩm Thiền hơi ngỡ ngàng, đôi mắt đẹp ngước lên nhìn đám người bày trò, phì cười, che miệng xấu hổ quay đầu chạy. Người xem được tràng cười vỡ bụng.
"Ok … Chính là như thế." Đạo diễn Tần mừng rỡ lưu lại đoạn phim này, hô bố trí bối cảnh, sau đó gọi đội ngũ thôn cô tới, ông ta muốn quay thêm vài bản để chọn ra cái tốt nhất.
Nói thì đơn giản lắm, nhưng rất rườm rà, chưa xử lý hậu kỳ thì sẽ không thấy hiệu quả chế tác.
Trịnh Cẩm Thiền vừa rời nơi quay phim, định thay đồ, Đơn Dũng ngăn lại:" Khoan khoan... Nào nào các anh em, chụp ảnh cả nhà."
Y vừa gọi một cái, đám anh em xúm lấy vây Trịnh Cẩm Thiền ở giữa, một người trong tổ chế tác chụp rắc, lưu bức ảnh thôn cô và những người bạn.
Quay chụp xong liền giải tán, người đi tranh ăn, người đi xem náo nhiệt. Tống Tư Oánh bị hai cô gái trong đội người mẫu gọi đi, Lưu Thúy Vân thấy sắc mặt Trịnh Cầm Thiền biến đổi là che miệng chạy mất. Đơn Dũng bị nhắm vào từ đầu không thoát, cười chớt nhả:" Quay rất tốt, rất tốt."
"Anh cố ý chỉnh tôi phải không?" Trịnh Cẩm Thiền tức giận, rõ ràng là cố ý, bao nhiêu người như vậy, nhiều người lạ, cô không tiện nổi giận, phải nhịn, nhịn mãi tới lúc này, nghiến răng nghiến lợi: " Còn dám gọi nhũ danh của tôi."
Ai ngờ Đơn Dũng cứ như chẳng hề nghe thấy lời cô, vươn cổ lên:" Mẹ, hôm nay ăn gì thế ạ?"
Trịnh Cẩm Thiền vô thức quay đầu, không thấy Đằng Hồng Ngọc đâu, bực mình hỏi:" Anh gọi ai là mẹ vậy?"
Dè đâu quay đầu lại thì Đơn Dũng đã nhân cơ hội chuồn mất rồi, cô tức tối dậm chân, đi tìm Đơn Dũng, nhưng y trốn biệt tăm.
Chuyện nhiều, người lại loạn, buổi trưa không đủ đầu bếp cả Lôi Đại Bằng cũng bị kéo đi dùng tạm, bận rộn tới khi trời gần tôi, quay tới hơn mười bản mới nghỉ. Người tới một phần được an bài ở Hưởng Mã Trại, một phần an bài ở hội sở Thịnh Thế, chuẩn bị mai quay phim truyền hình. Trịnh Cẩm Thiền nhiều lần nhìn thấy Đơn Dũng, nhưng lúc thì chạy vặt cho tổ quay phim, lúc thì đưa nước cho các diễn viên, khi chỉ huy đám hán tử, cơn giận không tiện phát tác nữa. Khi công việc hoàn thành, cô và Tống Tư Oánh về thành phố, Trịnh Cẩm Thiền cởi bộ thôn nữ ra, khí chất bất phàm hơn hẳn các cô gái đi cùng xem, có điều cô lén giữ lại bộ thôn nữ đó.
Về tới thành phố có xe của Nguyên Nguyên tới là thư ký Lưu và Ân Thục Vinh, khi tiễn Trịnh Cẩm Thiền đi, Tống Tư Oánh mới nói:" Xin lỗi chị Trịnh."
"Hả, cô nói nhầm à, phải nói tạm biệt chứ." Trịnh Cẩm Thiền cười, ấn tượng của cô với Tống Tư Oánh khá được:
"Xin lỗi trước, tạm biệt sau." Tống Tư Oánh thấy Trịnh Cẩm Thiền có vẻ không giận, khai ra:" Chị đừng trách Đơn Dũng, anh ấy nói chị nhất định không đồng ý đâu, phải nghĩ cách lừa chị, sau đó chúng tôi cùng dỗ chị. Có điều tôi thấy hôm nay chúng ta rất thành công, chị đúng là tấm biển quảng cáo sống của công ty, bản thân chị là điểm nhân rồi."
"Hi hi, tôi sớm nhìn ra mọi người cố ý rồi, có điều không sao hết, tôi thích kế hoạch này, nếu không anh ta làm sao mà lừa được tôi.
"Thế thì tốt quá."
"Đừng nói tốt vội, Đơn Dũng nhất định không nói với cô, anh ta mang nhà máy dấm ra đặt cược, trong vòng hai tháng phải bán được một nghìn tấn hàng tồn. Giờ đã qua mười ngày mà chưa bán được một nghìn cân..." Trịnh Cẩm Thiền mỉm cười, nói nhẹ nhàng mà làm Tống Tư Oánh mắt muốn lồi ra, hiển nhiên không biết gì, cô vỗ vỗ vai nói tiếp:" Cô tốt nhất là mong cái quảng cáo này bán được một nghìn tấn dấm, nếu không thì nhà máy dấm Hưởng Mã Trại sẽ đổi chủ đấy."
Nói rồi lên xe vẫy tay rời đi, chuyến đi này tuy ngoài dự kiến, cuối cùng thì cô chơi rất vui, suốt ngày ru rú ở văn phòng, hiếm khi có trải nghiệm này.
Tống Tư Oánh lúc này cười không nổi nữa, 1000 tấn với Hưởng Mã Trại mà nói là con số không tưởng, sản lượng hiện giờ một tháng chưa tới 10 tấn, ở Lộ Châu nhà máy họ chưa phải là lớn nhất, thế mà phải bán tới 1000 tấn... Còn đặt cả nhà máy vào đánh cược, té ra đi tỉnh thành vài ngày chuẩn bị dâng gia nghiệp cho nương tử dấm à?
Cô gọi điện thoại hỏi thẳng Đơn Dũng, chưa nói được vài câu đã cãi nhau, kết quả là Đơn Dũng cúp máy luôn, làm Tống Tư Oánh bỗng dưng bốc lên mùi chua, như cô là nương tử dấm vậy.