Q3 - Chương 055 Lời mời thành công cớ gì sợ. (1)
Nương tử... Anh muốn."
"Tới đây."
Trong nhà hàng, tuấn nam mỹ nữ, tựa như xa cách lâu ngày gặp lại, có điều giây phút tình cảm sắp diễn ra, tuấn nam đột nhiên trầm giọng giải thích:" Ý tôi nói là nương tử dấm."
Mỹ nữ tức thì rầu rĩ, thoáng cái lại thay đổi, phía kia có hai tên siêu béo đang ăn, nhìn mỹ nữ mà lòng hươu dạ vượn, ồm ồm gọi:"Nương tử, chúng tôi cũng muốn, nương tử... Dấm."
Đoạn video này phát trên màn hình vi tính tức thì làm Trịnh Cẩm Thiền cười gục xuống bàn, cười không sao ngừng được, hai tên siêu béo kia lên hình không ngờ vui mắt vậy, e không ai biết đó là hai thành quản. Trừ kịch bản bàn sẵn ra, đạo diễn Tần thấy hiện trường có hai tên béo hay hay, nhất thời có linh cảm, quay một đoạn như thế, vì phát trên ĐTH tỉnh, cho nên khi phát ra khí thế đuổi kịp một nụ cười thẹn thùng của cô. Còn ở trên mạng, hai tên béo siêu cấp áp đảo hoàn toàn.
Lượt click tăng vọt, đã hơn 20 vạn rồi, Trịnh Cẩm Thiền xem mà mừng thầm, các loại nương tử nhiều lắm, nhưng nương tử dấm chỉ có một. Hiện giờ cái tên Nương tử dấm còn vang hơn cả dấm Lão Trần.
Cô đứng dậy, một lần nữa đứng trước tủ triển lãm trong phòng, bao bì mới trực tiếp dùng ảnh chân dung của cô, tay cầm chai dấm, đó ý đồ cốt lõi của kế hoạch, vừa là nương tử, cũng là dấm. Ngoại hình chai dấm thì thay đổi lớn, giống bình hồ lô của quan âm, kiểu truyền thống, thậm chí còn dùng loại hai vòi của Hưởng Mã Trại. Quảng cáo vừa phát, đồng loạt đưa ra sáu loại.
Nhất định phải có dự tính từ lâu, Trịnh Cẩm Thiền hoài nghi rốt cuộc Đơn Dũng tổ chức mọi thứ thế nào? Quảng cáo và công bố dấm mới gần như tiến hành đồng loạt, sản xuất chai mất năm ngày, sản lượng của Hưởng Mã Trại không đủ, dấm xuất đã chuyển tới quê cô huyện Thanh Từ, mất thêm hai ngày. Đối với người khác mà nói, thời gian có vẻ chẳng hề gấp gáp, nhưng Trịnh Cẩm Thiền biết, từ lúc quay chụp tới giờ chỉ 20 ngày, sản phẩm mới hot cực kỳ. Mấy ngày trước còn cung cấp được hàng, bây giờ đã bắt đầu thiếu hụt, thậm chí nhà phân phối ở Nhạn Bắc cũng tới đặt sản phẩm mới.
Sao y có thể làm được, đó là nghi vấn lớn trong lòng Trịnh Cẩm Thiền, cô hỏi Đơn Dũng, nhưng Đơn Dũng trả lời chẳng đàng hoàng: Là do nụ cười khuynh thành của giám đốc Trịnh đấy, miệng ăn dấm, lòng nhớ tới cô, thích ý chừng nào.
Đó là câu nói cô nghe được mấy ngày trước khi tới siêu thị Gia Nhạc tiếp thị, hậu quả trực tiếp là Trịnh Cẩm Thiền nhân lúc không ai chú ý, nhéo Đơn Dũng một cái thật đau, sau đó dương dương đắc ý bỏ đi. À đúng rồi, y còn lôi kéo không ít người Lộ Châu lên tình thành, Sử Văn Vũ đã mở chi nhánh hai trên thành phố, trong đó một công tác quan trọng là bán sản phẩm mới: Nương tử dấm.
Cốc! Cốc! Tiếng gõ cửa đánh thức Trịnh Cẩm Thiền từ trong suy tưởng, đi vào là giám đốc Trương của phòng marketing, thư ký Lưu và Ân Thục Vinh. Một người xin chữ ký, một thì đưa báo cáo doanh thu trong ngày, một cầm hóa đơn phí quảng cáo. Trịnh Cẩm Thiền nhận hết lấy, thời gian qua tâm tình cô rất tốt, rất ít nổi giận, bảo mọi người ngồi xuống. Cô lấy bút ký tên, phí quảng cáo không thấp, trước sau trên trăm vạn, còn chưa hết, đoán chừng còn tăng thêm, nhưng mà đáng lắm, cô hỏi giám đốc Trương:" Giám đốc Trương, anh thấy bọn họ marketing so với các anh thế nào?"
“Không so được, lợi hại, thật lợi hại." Giám đốc Trương rùng mình:" Bọn họ tới một cái là như đàn ong vỡ tổ, còn tới thị trường nhân tài tuyển một đám người trẻ tuổi, Đơn Dũng có quan hệ với hiệp hội mỹ thực, qua đó biết các nhà hàng quán cơm có liên quan, một đám người chia ra, gia vị bán rất rẻ, thêm vào thùng dấm đầu tiên là tặng miễn phí, cướp luôn chuyện làm ăn của người bán dấm nhỏ lẻ. Bây giờ nhà hàng quán cơm mà họ đi qua, dù là trong bếp hay ngoài sảnh, toàn bộ dùng nương tử dấm."
Bộ dạng rùng mình của hắn làm mấy cô gái cười khúc khích, bị lượng tiêu thụ cực tốt làm vui vẻ, tặng dấm cho nhà hàng là loại 50 lít, vẫn dùng phương thức bán nước tinh khiết, tặng thùng đổi dấm. Hiệu gia vị phát triển mạnh, làm đại bộ phận nhà hàng đều dùng Nương tử dấm, đủ các loại mẫu mã lớn nhỏ theo đó ra đời, bày lên bàn ăn nhà khác, để khách thoải mái pha chế. Chiêu này làm giám đốc Trương tán thưởng nhất.
Trịnh Cẩm Thiền ký tên xong xem bảng biểu thư ký Lưu đưa tới, nhìn con số ngạc nhiên:" Cô đã xác thực chưa?"
"Dạ cái nào ạ?" Thư ký đứng dậy đi tới hỏi, thấy là thống kê dấm gốc, đáp:" Không sai đâu ạ."
"Không thể nào, một ngày xuất ra tám mươi tấn, phải bao nhiêu xe mới chuyển đi hết?" Trịnh Cẩm Thiền nghi ngờ cầm điện thoại lên, thời gian qua ngay cả Đơn Trường Khánh cũng tới nhà máy ở tỉnh thành, chẳng lẽ con dị loại, cha cũng khác người sao?
Giám đốc Trương lên tiếng trước khi cô gọi điện:" Chuyện này tôi biết, chi nhánh của chúng ta ở Phần Tây và Tấn Nam khai trương, bọn họ không sản xuất mà trực tiếp đóng chai."
"Là chủ ý của ai, sao tôi không biết gì cả?" Trịnh Cẩm Thiền nổi nóng:
Giám đốc Trương cả kinh:" Do chủ tịch cũ an bài, chúng tôi tưởng chị biết."
"Ai phụ trách hạng mục này?" Trịnh Cẩm Thiền hỏi không ai đáp, cô liền biết ngay:" Có phải Đơn Dũng không?"
Không ai đáp, bằng với thừa nhận, giờ mọi người đều học khôn rồi, chuyện ăn chửi là đẩy cho Đơn Dũng, có điều lần này không đổ oan cho y. Giám đốc Trương giải thích, vì nghiệp vụ ở Lộ Châu thu hẹp, không biết Đơn Dũng thuyết phục nhà phân phối thế nào, họ mua ba nhà máy dấm nhỏ ở Phần Tây, Dực Thành và Hạ Nguyện, trực tiếp đóng chai dấm Nguyên Nguyên tiêu thụ ở địa phương. Mà khẩu vị do chủ tịch cũ và Đơn Trường Khánh làm ra. Nói cách khác là nương tử dấm ở những nơi khác nhau sẽ có khẩu vị khác nhau. Tùy địa phương xây nhà máy, nhà máy chính pha chế khẩu vị, nơi tiêu thụ chỉ đóng chai.
Trịnh Cẩm Thiền nghe mà cảm giác tim vọt lên cổ, Thanh Từ có dấm gốc, nếu như phương thức này khả thi, khác nào Nguyên Nguyên sẽ trở thành đại lý của toàn bộ sản nghiệp dấm, lợi nhuận so với trực tiếp làm dấm còn cao hơn gấp bội. Cô nghe giám đốc cấp dưới giới thiệu, nhìn vẻ mặt sùng bái của cấp dưới, e rằng họ bị tên thổ phỉ Lộ Châu chinh phục rồi.
"Tôi biết rồi, làm tốt lắm, nếu như nhà phân phối có năng lực này có thể căn cứ vào khẩu vị địa phương chuyên môn cung cấp dấm gốc cho họ, nếu họ có thể sản xuất cả đồ chứa ở địa phương nữa thì càng tốt." Trịnh Cẩm Thiền ký liền mấy tờ giấy đưa báo cáo lại:
Giám đốc Trương đứng lên, nghiêm túc nói:" Chủ tịch Trịnh, chị cứ yên tâm, đã làm rồi ạ, bây giờ thương hiệu này đã có tiếng, huyện Thanh Từ này không thiếu dấm, nhất định kiếm lớn."
Trịnh Cẩm Thiền phất tay để mọi người cầm báo cáo rời văn phòng, khi Ân Thục Vinh định đi thì bị gọi lại, cô đang sợ chủ tịch Trịnh trút giận lên mình, không ngờ Trịnh Cẩm Thiền lại hỏi một câu kỳ quái:" Cô biết Đơn Dũng đang ở đâu không? Thời gian qua anh ta chạy khắp nơi, té ra là ngầm giở trò, bây giờ chạy tới thành phố nào rồi?"
"Ở ngay tỉnh thành ạ." Ân Thục Vinh đáp:
"Ở tỉnh thành vậy sao không tới?" Trịnh Cẩm Thiền hỏi xong cũng tỉnh ngộ luôn:" À, không cần tới nữa, 100 vạn của tôi coi như không đòi lại được nữa rồi."
Ân Thục Vinh muốn cười nhưng không dám cười, cô biết hiệp nghị vay tiền của Đơn Dũng và chủ tịch Trịnh, xem ra lần này đúng là đem bánh bao thịt ném chó rồi. Chẳng những mất bánh bao thịt, e là người ta xuất hàng lẻ kiếm không ít, bằng với dùng tài nguyên và sản phẩm của Nguyên Nguyên kiếm tiền vững vàng chắc chắn cho mình, bảo sao chủ tịch Trịnh lại không tức.