← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 064 Tán được em gái dữ ăn năm mới. (5)

Cả đám hiểu ngay đúng là cao chiêu, Lôi Đại Bằng ưa náo nhiệt, lờ hắn đi là trừng phạt lớn nhất, nên đi theo Đơn Dũng. Quả nhiên Lôi Đại Bằng cuống lên, chạy đi kéo người này:" Này này, các anh em... Đừng thế chứ, hiện giờ tôi đang tìm khí phách, nếu không tương lai sao dạy được vợ? Nói chuyện gay gắt một chút, đâu tới mức không tiếp nhận được... Có muốn nghe câu chuyện cấm thiếu nhi giữa tôi và cô cảnh sát không? Có muốn nghe không?"

"Muốn!" Cả đám quay xe ngay, xúm quanh Lôi Đại Bằng, dựng tai lên, Đơn Dũng thầm hô hỏng rồi, nhưng mà không ngăn kịp, Lôi ca tuy ngốc nhưng đi theo y gây chuyện không ít, kinh nghiệm chơi ác nhiều lắm.

Quả nhiên lần này tới lượt Lôi Đại Bằng cười hăng hắc:" Tôi cũng mong nói với mọi người quá ấy chứ, nhưng mà chuyện còn chưa xảy ra, nếu không mọi người gom tiền cho tôi đi happy một chuyến, tôi ghi lại hiện trường thỏa mãn mọi người."

Cả đám biết bị chơi rồi, tên này đẩy một cái, tên này nhéo một cái, hào hứng mà tới, mất hứng đi về, Lôi Đại Bằng cười ha hả nhìn cả đám xụ mặt, nói mới hẹn hai lần, giới hạn ở ăn cơm và bốc phét, căn bản chưa có tiến triển thực chất. Thề, chưa cả nắm tay.

Chưa có cảnh giường chiếu thì còn hứng thú gì nữa, nghe đã thấy nhạt, thấy đói. Vì đi xem trò hay, cơm trưa cũng lỡ rồi, hô hào nhau đi ăn trưa, không thèm để ý nữa, Lôi Đại ằng cũng đi cái xe đạp điện nhỏ, đắc ý đi làm.

Đám Trương Vệ Hoa kéo nhau đi mất, có Tống Tư Oánh ở đây, không cần mọi người phải đưa đón Đơn Dũng. Đơn Dũng vừa định lên xe, không ngờ Lôi Đại Bằng cong mông đạp xe phóng vút tới, phanh két chặn đường chất vấn:" Đản ca, cả tháng không thấy anh, sao vừa về đã theo bọn chúng đi trêu em rồi?"

Đơn Dũng cười:" Tới xem thôi mà, tôi có cười cậu chưa? Bọn họ mặc dù mang tâm tư đi xem trò cười, nhưng có ai là không mong cậu kiếm được người mình thích, hoan hỉ thành gia thất."

"Đúng, Đại Bằng, kệ cái đám đó, hành xử đáng hoàng chút cũng không biết, bất kể cậu chọn ai chị cũng ủng hộ cậu." Tống Tư Oánh từ trong xe thò đầu ra nói:

"Thế mới được chứ." Lôi Đại Bằng gật đầu lia lịa, ít ra còn biết ai tốt với mình:

Đơn Dũng hỏi:" Cô gái này có được không vậy?"

"Cái gì được hay không?"

"Anh nói là... Nói thật nhé, không phải một cô bé xinh đẹp, liệu cha mẹ cậu có đồng ý không?" Đơn Dũng biết ở chuyện này Lôi Đại Bằng không quyết được, nếu không đảm bảo hắn cưới A Lương rồi:

"Chính mẹ em giới thiệu chứ ai, bà ấy bảo kiếm một người thật lợi hại, nếu không thì không quản được em." Lôi Đại Bằng xem ra oán hận rất lớn:

Đơn Dũng nghĩ tới nếu phải cưới sư tử Hà Đông đó cũng thương hại:" Cậu thì sao, ít nhất thì cũng phải vừa mắt cậu nữa chứ?"

"Em thấy cũng được, trò chuyện rất hợp ý, cô ấy cũng bị cha mẹ ép đi xem mắt, xem liền hai năm không có kết quả, người ta chê cô ấy xấu quá. Cả hai bọn em đều có chút... Có chút cái gì nhỉ, đồng bệnh gì gì ấy... Cho nên nói chuyện rất hợp." Lôi Đại Bằng có chút xấu hổ, nói ra thì nếu bỏ đi chuyện chơi gái thì đây đúng là mối tình đầu rồi:

Tống Tư Oánh nhận ra, Lôi Đại Bằng ở loại chuyện này không ngốc, nếu cưới cô gái xinh đẹp về mới là ngốc.

"Còn cô ấy thì sao, có thích cậu không?" Đơn Dũng không lo Lôi Đại Bằng ở chuyện khác, nhưng thực sự lo hôn nhân của hắn có vấn đề:

"Cô ấy không phải là thích em, có điều cũng không tới mức ghét." Lôi Đại Bằng nghiêm túc nói, câu này có chút triết lý làm Đơn Dũng bất ngờ, xem ra hôn nhân thực sự có thể khiến người ta trưởng thành, chỉ là Lôi Đại Bằng lại bổ xung:" Anh cứ nhìn cha em đi, mẹ em cũng không phải thế à, ngày ngày đòi ly hôn, tới giờ chưa ly hôn, bọn họ tự biết với điều kiện của mình, cho dù là ly hôn cũng chẳng ma nào nhìn trúng, đúng không?"

Tống Tư Oánh phì cười, cái tên này, có ai lại nói cha mẹ mình như thế chứ, nhưng mà người ta lại nói chẳng sai chút nào, hoàn toàn không có đường bắt bẻ. Đơn Dũng gật đầu khen ngợi:" Nói có lý lắm, cậu có nhãn quang hơn bọn kia nhiều, đây là quan niệm hôn nhân thực sự. Anh ủng hộ cậu, ủng hộ trăm lần, nếu chuyện thành, anh thổi kèn cho cậu, khiêng kiệu cũng được.

"Câu này còn được, em đi đây, mai em hẹn Vân Nhi tới Hưởng Mã Trại thăm cha mẹ nuôi."

"Vậy để anh hầm cho cậu con ba ba."

"Vâng."

Lôi Đại Bằng có được sự ủng hộ của Đản ca, vui mừng lộ rõ trên mặt, ngồi lên cái xe đạp nữ đi mất. Đơn Dũng đứng vịn cửa xe nhìn rất lầu, người anh em ngốc này với y từ nhỏ tới giờ như hình với bóng. Xấu xí, béo ú, tham ăn lười làm, những miêu tả tệ hại nhất đều thích hợp với tên ngốc này, có điều bây giờ Đơn Dũng không thấy Lôi Đại Bằng ngốc nữa, dù có ngốc thì cũng là ngốc có phút, nói không chừng tương lai sẽ là người hạnh phúc nhất trong đám anh em chưa biết chừng.

"Đi đâu đây?" Tống Tư Oánh đợi Đơn Dũng lên xe hỏi:

"Giúp tôi một việc, lần trước cô đi tìm Đào Thiên Hạc phải không?" Không cần ai nói Đơn Dũng cũng đoán ra:

"Anh muốn đi tìm Đào Thiên Hạc à?" Giọng Tống Tư Oánh biến đổi:

"Sao vậy?" Đơn Dũng nghe ra có điều không đúng:

"Khỏi nghĩ, không tìm được đâu."

"Sao thế, xảy ra chuyện gì rồi?"

"Chẳng xảy ra chuyện gì cả, đi học EMBA rồi."

"Emba là cái gì? Chỗ đó ở đâu?"

Câu hỏi dốt nát làm Tống Tư Oánh không nhịn được cười, giải tích đó là chương trình thạc sĩ điều hành cao cấp, học ở Bắc Kinh, riêng học phí đã năm sáu chục vạn. Có điều nguyên nhân sâu xa hơn là, Đào Thiên Hạc và bạn trai chia tay rồi. Lộ Châu quá nhỏ, không thể giúp công ty người mẫu Duy Đặc có tiền đồ gì lớn. Mà trong cái quần thể EMBA kia cơ bản là nơi tập trung phú hào toàn quốc, có lẽ là tìm cơ hội phát  triển cao hơn, thậm chí có khi là muốn câu anh chàng giàu có.

Nghe tin tức này, Đơn Dũng trầm mặc rất lâu, ý định kia càng trở nên mạnh mẽ.

"Anh cũng tán nhẫn lắm." Tống Tư Oánh nghĩ tới cảnh ngộ của mấy nhà kia cảm thấy không rét mà run:" Lư Nhục Hương tới giờ còn bị niêm phong, ai nấy chạy sạch, Đào Thành Chương bị phán ba năm tù treo, mấy nhà đó bị anh chỉnh cho không còn cơ hội trở mình... Người khác thì tôi không nói, nhưng tôi thấy đối với Đào Thiên Hạc thì hơi quá đáng rồi. Dù sao là chuyện của đời trước, bắt cô ấy gánh chịu là không công bằng."

Có lẽ cô ấy đi học EMBA là hạ sách bất đắc dĩ, dù sao Lộ Châu là thành phố nhỏ, hai người có người quen biết chung rất nhiều, khó tránh khỏi những chuyện lúng túng, giống trước đó Tống Tư Oánh muộn mấy cô người mẫu mà không dám nói với y. Đơn Dũng mở cửa bước xuống xe, nghĩ gì đó lại lên xe, nói:" Tới nhà cô ấy đi."

"Cô ấy không ở nhà, ở Bắc Kinh thật."

"Tôi không tìm cô ấy, tôi tìm Lão Đào."

Tống Tư Oánh giật nảy mình:" Hả, anh định..."

"Đừng đoán bừa, chuyện đã qua rồi, tôi cũng không nghĩ nữa, nhưng nếu thế phải có bắt đầu mới chứ? Nhà hàng thịt lừa ngâm Hưởng Mã Trại ở tỉnh thành, tôi muốn giao cho Đào Thành Chương quản lý. Tôi luôn nghĩ, có nên cho ông ta cơ hội này không, nếu cho ông ta, ông ta sẽ không treo biển Hưởng Mã Trại, có điều giờ tôi thấy biển hiệu gì cũng không quan trọng, cởi bỏ khúc mắc trong lòng mới quan trọng." Đơn Dũng thở hắt một hơi, Lư Nhục Hương nổi tiếng xa gần đích thực là tâm huyết của Đào Thành Chương, nếu là cha mình, chưa chắc làm được như vậy:

"Hả? Liệu ông ấy có chịu không?"

"Lái xe đi, hả cái gì mà hả."