← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 065 Mùa lành năm tốt, chuyện vui liên tiếp. (1)

Tống Tư Oánh lái xe ra đường, lòng vẫn đầy hồ nghi, thấy chuyện này khác thường, chưa nói cô không thấy Đơn Dũng là người rộng lượng tới mức đó, cho dù là y rộng lượng cho Đào Thành Chương một cơ hội làm lại, người ta chưa chắc đã cần. Dù sao người ta từng là phú hào một phương, bây giờ dù có đi xuống cũng hơn đứt người thường, thậm chí cô thấy bằng vào tài sản của Đơn Dũng bây giờ, chưa chắc bằng gia sản còn lại của Đào gia.

Xe đi vào tiểu khu lúc nào không hay, Tống Tư Oánh hỏi Đơn Dũng xuống xe:" Có cần tôi đợi anh không?"

"Cô muốn đợi kết quả chứ có phải đợi tôi đâu, thích đợi thì đợi."

Đơn Dũng đáp làm Tống Tư Oánh muốn nhổ một bãi nước bọt vào mặt y.

Lúc nói thì mạnh miệng lắm, kết quả là Đơn Dũng đi qua đi lại trước lầu khu nhà Đào Thiên Hạc rất lâu, có vẻ do dự không biết nên lên hay không, cô cũng khẽ thở dài, chuyện ân oán, người ngoài thực sự khó nói được. Không ngờ cửa tầng lầu vừa mở ra, Đơn Dũng nhanh như chớp đưa tay giữ nắm cửa, lách mình vào như trộm.

"Đồ tiểu tặc, té ra là không gọi được cửa, đợi có người ra à?" Tống Tư Oánh đập đầu vào vô lăng, mình đúng là nghĩ quá nhiều rồi. Đập đầu xong cô lại trầm tư, gần đây cô nhận ra Đơn Dũng thay đổi mỗi lúc một lớn, không còn gay gắt như trước kia, làm chuyện gì cũng quá khích quyết liệt bất kể hậu quả nữa, mà giống Đơn Trường Khánh, làm việc một cách lặng lẽ nhẹ nhàng hơn. Tựa hồ lột bỏ cái bề ngoài có vẻ gian trá, con người càng lúc càng thành thật trung hậu, lần này tới tìm Đào Thành Chương là minh chứng.

Đó mới là bản tính của anh ấy, Tống Tư Oánh cảm thấy vui vì mình có một người bạn như vậy, đồng thời cũng thấy tiếc cho y. Đổi lại là cô, nếu trong nhà gặp biến cố lớn, chẳng biết biến thành con người thế nào, làm được tới Đơn Dũng đã là vô cùng hiếm có... Cô im lặng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng hít sâu quyết định, gọi điện cho Tư Mộ Hiền.

"Mộ Hiền, giúp tôi tìm cách liên hệ với giáo sư Tả... Đúng, là Tả Nam Hạ, đừng nói với Đơn Dũng.... Cậu quan tâm làm gì, tôi thích ông già, muốn gả cho người ta không được à?"

……….. ………….

Cộc, cộc, cộc! Gõ cửa một lúc, cửa mở ra, là một mỹ phụ hiền hòa mỉm cười, mặt hơi tròn, đường nét môi rất dài, thấp thoáng thấy bóng dáng Đào Thiên Hạc, hai mẹ con như đúc từ một khuôn.

Có điều vừa nhìn thấy người đứng trước cửa là ai, nụ cười của bà biến mất, Đơn Dũng hơi cúi đầu chào:" Bác gái."

"Thiên Hạc không có nhà, cậu đi đi." Mỹ phụ nói rồi muốn đóng cửa, bà biết đây là ai, lúc ở bệnh viện đã đánh y rất lâu, về sau mới biết là con trai Đơn Trường Khánh:

"Cháu tìm chú Đào." Đơn Dũng đưa chân ra chặn cửa, không cho đóng lại:

Mỹ phụ kia tức giận trừng mắt với Đơn Dũng không cho y vào, Đơn Dũng vẫn lễ phép nhưng nhìn thẳng vào mặt bà ta, nói dứt khoát:" Cháu nói một câu rồi đi, nếu bác ngăn cản, mai cháu lại tới."

Chỉ là một phụ nữ lo việc nội trợ ở nhà, làm sao chống lại được ánh mắt dữ dội của Đơn Dũng, mẹ Đào Thiên Hạc đành mở cửa, bà biết người này là ai không dám quyết liệt với y:" Lão Đào, có người tìm ông đấy.

Nói rồi quay đầu đi ngay, cửa để mở. Đơn Dũng thong thả đi vào Đào gia, đây là căn hộ kết cấu lầu trong lầu, có hai tầng, tầng trên tầng dưới rộng như nhau. Đào Thành Chương đi ra lan can tầng trên, nhìn xuống thấy Đơn Dũng thì sững người.

Có lẽ đây là vị khách bất ngờ nhất. Lâu lắm rồi không gặp, đã hơn nửa năm rồi, nói chuẩn xác hơn là từ lúc Đơn Dũng bị cảnh sát ở bệnh viện đưa đi, Đào Thành Chương chưa gặp y lần nào nữa. Có điều ông ta vẫn biết chuyện sau này, biết Hưởng Mã Trại hừng hực khí thế tiến lên. Đột nhiên thấy Đơn Dũng, phẫn nộ vẫn cứ nhộn nhạo trong lồng ngực, cảnh tượng kinh tâm động phách kia tái hiện trước mắt. Trước kia ông không để chàng trai bình thường này vào mắt, vậy mà y thành người cười cuối cùng, không biết bao nhiêu phú hào, quan viên vì y mà ngã đau. Đủ loại chuyện dâng lên trong lòng làm rất lâu sau Đào Thành Chương mới kiềm chế được cảm xúc, lạnh lùng nói:" Lên lầu đi."

Ánh mặt trời buổi chiều đã nhạt, căn phòng có hơi tối, thu dọn ngăn nắp trật tự, giống con người Đào Thành Chương, đâu vào đó. Ngay cả dụng cụ pha trà đặt ở bên công cũng rất chuẩn mực, cho thấy chủ nhân nơi này rảnh rỗi lâu rồi.

"Không cần biết cậu tới đây làm gì, tôi thấy cậu tới nhầm chỗ rồi đấy, ân oán giữa chúng ta đã kết thúc rồi." Đào Thành Chương ngồi xuống, bàn trà thấp trước mặt có đặt chén trà uống dở, là trà Long Tỉnh xanh biếc, hơn nữa ông ta cũng chẳng có ý mời Đơn Dũng, đổ trà đi thay nước mới:

"Tôi muốn mời giám đốc Đào xuất sơn." Đơn Dũng đứng ở ban công, mặt nhìn ra ngoài, không vòng vèo:" Tôi mở một nhà hàng ở tỉnh thành, bốn năm chục chỗ ngồi, mười phòng bao. Tuy nhỏ chút, nhưng không thiếu gì cả, tôi một mời một người quản lý thâm niên kinh doanh."

"Ha ha ha, cái quán nhỏ xíu mà còn cần tôi kinh doanh à? Đào Thành Chương bật cười, quy mô này với ông ta mà nói là quá nhỏ:" Huống hồ, vì sao tôi phải làm việc cho cậu."

"Không phải cho tôi, mà là cho ông." Đơn Dũng sửa lời:

"Cậu đang cười nhạo tôi hay là thương hại tôi." Đào Thành Chương vẫn cười, nhưng sắc mặt đã khó coi:

Đơn Dũng đứng chắp tay sau lưng, giọng tựa trầm tư:" Sai rồi, tôi đến chỉ để mời ông thôi. Nói thật, nếu luận kinh doanh, ông hơn hẳn cha tôi, Lư Nhục Hương kinh doanh vài năm, dù phóng mắt nhìn sản nghiệp thịt lừa trong toàn quốc, cũng có thứ bậc rồi, cho dù là Lộ Châu Thập Đại Quan vang danh khắp nơi năm xưa chắc cũng thế. Nếu thuần túy dựa vào kinh doanh dể lật đổ ông thì tôi không có cơ hội... Mà ông cũng không thua trong tay tôi, mà thua bởi đám cổ đông tham lam đấu đá lẫn nhau, trước khi tôi ra đòn dứt điểm thì Liêm gia đã lấy của ông hết rồi."

Động tác pha trà của Đào Thành Chương khựng lại, có lẽ đúng là thế, mình thua ở lòng tham của bản thân, trước tiên do tham lam, sau đó là cắn xé nhau rồi mới tới gia nghiệp tan nát.

"Cha tôi chuyển nghề rồi, ông ấy làm dấm rất giỏi, có điều còn tốt hơn cả làm dấm là ông ấy tìm được vị trí của mình, tôi thấy ông ấy có được thành tựu cuộc đời mình... Tôi nghĩ, thành tựu của giám đốc Đào là gì?" Đơn Dũng hỏi:

"Thành công và thất bại lớn nhất của tôi đều ở Lư Nhục Hương, nó đã bị chính tay cậu hủy diệt." Đào Thành Chương bóp chặt chén trà, đó có lẽ là sự nghiệp cả đời của ông ta rồi:

"Đúng, chính tôi hủy nó, có điều nếu ông cứ ngồi yên chờ chết như thế thì đó là do ông tự hủy bản thân, chẳng liên quan gì tới tôi." Đơn Dũng quay người lại nhìn ông ta:

Đào Thành Chương nhìn thấy đôi mắt thản nhiên của Đơn Dũng, đôi mắt từng làm ông ta khiếp sợ nhất, giờ lại làm ông ta phẫn nộ nhất. Thế nhưng cũng chỉ là phẫn nộ thôi, chẳng thể làm gì, rốt cuộc thứ nên hủy cũng bị hủy rồi, hủy tới không còn chút đường vãn hồi nào nữa. Giọng ông ta trở nên già nua vài phần:" Cậu đi đi, tôi bôn ba cả đời, cũng nên dưỡng lão rồi."

"Suy nghĩ kiến nghị của tôi đi." Đơn Dũng không được mời tự ngồi xuống:" Thịt lừa thiên hạ ngon nhất là Thượng Đảng, tầm mắt hạn chế ở nơi nhỏ bé này không thấy quá hẹp sao? Hiện giờ kênh phân phối hàng đã vô cùng thông suốt, từ lò mổ Sử Gia Thôn lên tỉnh thành chỉ mất chưa tới 4 tiếng. Nhân khẩu tỉnh thành gấp Lộ Châu chục lần, tôi đã em rất kỹ, nhà hàng thịt lừa ở tỉnh thành chỉ có mười mấy cái, đều lấy hàng ở ngoại ô, hoặc là thịt đông ở nơi khác. Luận tới tay nghề, kém quá xa so với Lộ Châu có mấy trăm năm lắng đọng, thậm chí khẩu còn không ngon bằng ở Hạ Môn... Ông đâu cần một nhà hàng lớn, ông chỉ cần một cơ hội thôi."