← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 074 Mỹ nhân khẽ cởi yếm đào. (1)

Nước sôi, Lưu Thúy Vân pha trà, chuyển sang đề tài thoải mái hơn:" Hoa Đình, chỉ hai chúng ta ăn cơm thôi thì buồn lắm, hay là gọi cho Lôi ca nhé?"

Vương Hoa Đình nhớ tới chuyện bị Lôi ca theo đuổi trước kia, nghe mà sợ:" Này, cô tha cho tôi đi, Lôi Nhị vẫn thế à?"

Lưu Thúy Vân phì cười:" Coi thường người ta hả, bây giờ là cán bộ văn phòng tinh thần văn minh, có cả bạn gái là hoa khôi cảnh sát, tin không?"

"Thế à? Vậy phải gặp mới được, nhưng hôm nay muộn rồi, hôm khác."

Vương Hoa Đình nhìn hiện trường kết hôn trên laptop, xem tới đoạn lên ngựa cướp dâu, thấy một gương mặt quen thuộc, cô vô thức ấn tạm dừng. Đó là Đơn Dũng buộc khăn trắng, đang giúp người anh em bế Thúy Vân lên ngựa, cười xấu xa, nụ cười ấy vô cùng quen thuộc, dường như kéo cô quay lại ký ức, gần hai năm không gặp, anh ấy vẫn thế.

"Hay là thông báo cho anh ấy?" Lưu Thúy Vân hỏi nhỏ:

Vương Hoa Đình giật mình quay đầu, vừa rồi cô làm mà không nghĩ, Lưu Thúy Vân có lẽ là một trong số ít người biết tình cảm không ai biết của mình. Chia tay ảm đạm gần hai năm rồi, nếu gặp lại sẽ là thế nào đây? Thế nhưng cô không gật đầu.

"Khả năng cô không tin lời tôi, anh ấy và trước kia hoàn toàn khác rồi, cô nghe chuyện kia chưa, vì vào trại giam, sau khi ra anh ấy rất khác. Muốn hiền lành thế nào thì hiền lành thế đó, muốn thật thà thế nào thật thà thế đó, ngay cả lời cũng không nói nhiều nữa, nhưng chuyện anh ấy làm ai cũng nhìn thấy. Anh ấy làm rất nhiều, nhưng người được lợi nhất không phải là anh ấy, mà là tất cả những người xung quanh như chúng tôi. Còn anh ấy, không tốt lắm, về sau đi Hạ Môn, nghe nói bị con gái giáo sư Tả từ chối rồi."

"Tôi trở về không phải để xoa dịu trái tim bị tổn thương vì thất tình của anh ấy."

"Tôi đoán chừng, anh ấy ăn bản không phải yêu, anh ấy cứ quen nghĩ tới những chuyện không thiết thực thôi, tuy hiện giờ anh ấy kinh doanh thành công, nhưng tôi cảm giác anh ấy không vui. Hoa Đình, cô để bụng tình sử của anh ấy, hay là để bụng anh ấy có tiền á?" Lưu Thúy Vân đi rót nước:

"Tôi quan tâm tới anh ấy, nhưng anh ấy căn bản không để ý tới tôi." Vương Hoa Đình cắn môi:

" Chưa chắc, đó là vì cô đi quá xa, nếu ở Lộ Châu anh ấy sao thoát khỏi tay cô được... À phải rồi Hoa Đình, cô ở nước ngoài có bạn trai chưa? Nghe nói bên đó cởi mở lắm..."

"Phì, Thúy Vân, tôi thấy cô mới là người thay đổi nhiều nhất đấy, giờ còn nghe ngóng cả chuyện này, Tiểu Thúy Vân rụt rè ngày xưa đâu rồi."

Hai cô gái cười đùa một lúc, Vương Hoa Đình rốt cuộc không nói ra được, Lưu Thúy Vân dứt khoát quyết định thay, gọi điện cho Đơn Dũng, không ngờ y tắt máy.

Hết cách cô gọi điện cho Tư Mộ Hiền, nói với hắn tin này, để hắn nghĩ cách nói cho Đơn Dũng, Vương Hoa Đình ở bên cạnh không phản ứng gì. Lưu Thúy Vân cười thầm, Vương Hoa Đình tuyệt đối không phải vì muốn gặp cô mà tới đây.

........................

"Tối lửa tắt đèn cậu chạy làm gì?"

Có người gọi làm Tư Mộ Hiền đang đi lên núi giật bắn mình, đường đi nhá nhem, hai bên là cây cối rậm ráp, gió ù ù như sóng vỗ, khá khiếp người. Hắn quay đầu lại không ngờ là Đơn Dũng, còn đang đi tìm, tới nhà không thấy, vậy mà chẳng biết từ đâu nhảy ra. Tư Mộ Hiền đi tới phát hiện Đơn Dũng thu tay ra sau lưng, hắn kéo tay Đơn Dũng, liền thấy cành hoa hồng, phì cười:" Chà lão đại, đã lâu lắm rồi không thấy anh chơi món này đấy."

"Chứ còn không à, suốt ngày chỉ nghĩ tới làm ăn, quên mát cuộc sống là gì rồi." Đơn Dũng cảm thấy chơi cũng chán rồi, cần nghiêm túc chút:

Tư Mộ Hiền lại phát hiện Đơn Dũng còn thay quần áo mới, ui, thơm thơm, không rõ nước hoa hay dầu gội đầu, dù sao với lão đại lúc nào cũng đầy mùi mồ hôi, vậy là tiến bộ lớn:" Sao chiều anh lại chạy mất?"

"Đi chuẩn bị chứ sao, năm mới rồi, kiếm lấy bộ quần áo, cắt tóc cạo râu, để mẹ anh khỏi mắng anh trông như thổ phỉ."

"Bây giờ mục tiêu rõ ràng chưa? Cô ấy từ rất xa tới tìm anh đấy."

"Ừ, anh nghĩ trong lòng cô ấy cũng có anh, nếu không đã chẳng tới." Đơn Dũng nghĩ thông rồi, nắm bắt thứ ở trước mắt mới là quan trọng nhất:

"Còn cần phải nói sao, trong lòng cô ấy luôn có anh mà." Tư Mộ Hiền thở phào, xem ra vợ chồng mình lo thừa rồi:

"Vậy cậu chúc phúc cho anh rồi xéo đi, đừng đi theo như bóng đèn thế chứ." Đơn Dũng đuổi khách:

"Vâng, chúc lão đại mã đáo thành công, huynh đệ ở đây đợi tin mừng." Tư Mộ Hiền dùng một câu nói trên giang hồ, cười trộm về nơi chiêu đãi, có điều vừa ngồi xuống liền thấy không đúng, hình như Thúy Vân không gọi điện được cho lão đại nên mới gọi cho mình mà... Hỏng rồi, hắn giật mình ngồi bật dậy, chạy ra cửa nhìn, lão đại đi lên núi, chắc chắn là không biết Vương Hoa Đình về, lật xem đăng ký ở trọ, thấy tên Trịnh Cẩm Thiền... Hỏng rồi, nhầm rồi, mồm đắng nghét chạy ra, phải nói rõ, thời điểm mấu chốt lão đạo đừng phạm phải vấn đề tác phong sinh hoạt.

Muộn rồi, khi Tư Mộ Hiền chạy lên, hắn nhìn thấy cửa căn nhà gỗ lớn nhất mở ra, Đơn Dũng cầm hoa hồng đứng ở dưới hành lang.

Tư Mộ Hiền tát bản thân chan chát, mình làm cái gì thế này, nhầm rồi, vậy mà mình còn ra sức cổ vũ một phen.

..............................

"Anh cứ định đứng ở cửa như thế à?"

Trịnh Cẩm Thiền lười nhác ngồi co hai chân trên ghế sô pha đối diện với lò sưởi cháy rừng rực, đang dùng chiếc Macbook tinh xảo, tựa hồ dự đoán được sẽ có cảnh này xuất hiện, chẳng qua là muộn một chút mà thôi.

Đơn Dũng khẽ khép cửa lại, vừa đi vừa hỏi:" Em ăn tối chưa?"

"Ăn rồi, cám ơn giám đốc Đơn quan tâm." Trịnh Cẩm Thiền mắt nhìn Đơn Dũng mặc bộ vest màu xám lông chuột, không ngờ thổ phỉ mặc vest trông phong cách lắm, tăng thêm vài phần phong độ lịch lãm, kết hợp với khí chất giang hồ kia, thực sự mê chết người, cô trêu: "Chỉ mấy tiếng không gặp mà giám đốc Đơn đã đổi phong cách rồi sao?"

"Phong cách không nhất định thay đổi, có điều em từ xa tới, anh thế nào cũng phải ăn mặc chính thức một chút chứ, nếu không thị quá thiếu tôn trọng rồi... Anh có thể ngồi được không? " Đơn Dũng đứng trước ghế sô pha, lịch sử hỏi:

Trịnh Cẩm Thiền thu chân lại, vuốt ghế phủ hai lớp da lừa, định mời y, đột nhiên nhớ ra mình bị bỏ rơi mấy tiếng không một lời giải thích, nếu cứ vậy mà bỏ qua chẳng phải dễ dãi quá sao:" Em đã trả tiền phòng rồi, cho nên không gian này do em làm chủ, anh bị liệt vào danh sách khách không được hoan nghênh, không cần phải ngồi đâu."

"Ồ, thế thì tiếc quá." Đơn Dũng thở dài:" Vậy trao đổi được không?"

"Trao đổi cái gì?" Trịnh Cẩm Thiền cố ý gây khó dễ, khảo nghiệm độ chân thành của y:

"Dùng cái này đổi chỗ ngồi." Đơn Dũng tựa như hóa phép, tay thoáng cái có thêm một đóa hoa hồng:

Chỉ một bông thôi, màu đỏ rực, hàm ý của nó thì cả thế giới này đều hiểu, Trịnh Cẩm Thiền hơi bất ngờ, ngẩn ra một chút rồi nhận lấy, khẽ ngửi một hơi:" Đồng ý! Vụ làm ăn này miễn cưỡng chấp nhận được."

Đơn Dũng đắc ý ngồi xuống, các cô gái sẽ không từ chối sự lãng mạn mà người trong lòng tạo ra, bông hoa hồng đó cũng xác nhận suy đoán của y, ngồi xuống hỏi:" Em đang xem gì thế?"

"Đây là không gian của em, câu hỏi phải do em đưa ra." Trịnh Cẩm Thiền chơi đùa bông hoa hồng trong tay, cường thế nói:

"Ok, em làm chủ."

"Trước tiên, chẳng lẽ anh không chuẩn bị giải thích à? Vì sao không nói ra?"

"Giải thích cái gì?" Đơn Dũng cố ý:

"Giải thích nguyên nhân anh biến mất, thuận tiện giải thích về mối tình đầu của anh, chuyện giới thiệu giai nhân xem mắt là sao, rồi giải thích vì sao khi trăng lên đầu cành, anh lại tặng hoa hồng cho một nữ khách độc thân. Chuyện anh cần giải thích rất nhiều, cũng rất khó đấy." Trịnh Cẩm Thiền đem hết oán niệm ra thành khó khăn cho Đơn Dũng, thậm chí cô quyết định rồi, chỉ cần một câu trả lời nào đó không vừa ý cô, cô sẽ đuổi ra ngoài: