Q3 - Chương 073 Sợ nhất hoa loạn mờ mắt. (3)
Đương nhiên là cảm thấy bị lừa dối rồi, khi phát hiện người rất quen thuộc lại làm ra bao chuyện không thể hiểu nổi, cảm giác sẽ không hề tốt, dù người đó có lý do để làm thì người thường cũng không hiểu được. Huống hồ những chuyện Đơn Dũng làm, thực sự khó tiếp nhận được.
Tống Tư Oánh trầm mặc, ngay cả cô cũng không thể nói là mình hiểu hết Đơn Dũng được:" Vậy chị không định gặp anh ấy nữa à?"
"Tùy duyên đi, cho dù chúng tôi thành đôi cũng chưa chắc là một đôi hạnh phúc, cám ơn em Tiểu Tống." Tả hi Dĩnh nhẹ giọng nói, trong âm thanh uyển chuyển đó không nghe ra vui buồn, khuôn mặt điềm tĩnh ấy chẳng có chút bi hỉ nào.
Ôi Đơn Dũng, tên đó không biết bỏ lỡ cái gì rồi, vậy mà không nhận máy của mình... Có điều nhìn thấy cử chỉ ưu nhã, cách ăn nói tiêu chuẩn của Tả Hi Dĩnh, cảm giác như tiên tử xuất trần, còn Đơn Dũng rõ ràng là thổ phỉ sơn dã, có khi bỏ lỡ chưa chắc không phải là chuyện tốt.
Hưởng Mã Trại vẫn yên tĩnh, buổi chiều không có chuyện gì, Trịnh Cẩm Thiền ở trong gian nhà gỗ to nhất ngủ trưa, sau đó nói với Lưu Thúy Vân mượn cớ đưa trà cho cô rằng rất thích nơi này, định ở thêm một ngày mới đi. Lưu Thúy Vân tất nhiên phải chiều ý khách, có điều cô biết tâm kết của giám đốc Trịnh, Đơn Dũng ném người ta ở đó, cả chiều chạy biệt tăm, thật không hay, dù sao phải có một câu khách sáo chứ.
Có điều chuyện này cô không can thiệp được, sắp Tết rồi, nơi này cũng thanh nhàn, bốn giờ hơn lại có hai đôi tới trọ, chắc là thấy tuyết sắp rơi nên ở lại, đợi chơi trượt tuyết. Khi mặt trời xuống núi, lại có khách tới, một cô gái đeo khăn quàng đi vào hỏi:" Bà chủ, còn phòng không?"
"Còn." Lưu Thúy Vân ngẩng đầu lên rồi sững người:
Giọng nói rất quen, nhưng mà không nhớ ra, cô nhìn khách chằm chằm, đối phương từ từ cởi khăn choàng, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp với mái tóc nâu hạt dẻ hơi quăn thời thượng:" Thúy Hoa, không ngờ quên tôi rồi, đáng đánh."
"Á, Hoa Đình, cô, cô, cô về từ bao giờ?" Lưu Thúy Vân mừng rỡ, không ngờ là bí thư chi đoàn cách hai năm không gặp lại trở về:
"Vừa mới về, tới thăm cô đấy, xem nào, bà chủ hơi béo nhé."
Vương Hoa Đình ôm Lưu Thúy Vân, hai người ôm mặt nhau nhìn sao cũng không đủ, tay nắm tay vừa hét vừa nhảy, còn vui hơn cả hồi ở trường.
Bạn lâu ngày tới, tất nhiên chiêu đãi tốt nhất.
Một căn nhà năm sáu chục mét vuông lớn cỡ nào? Khả năng Vương Hoa Đình khó mà tưởng tượng được, mặc dù trong lòng đã sớm có định nghĩa là nơi đơn sơ, song nhận thức nhanh chóng bị lật nhào. Một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một phòng tắm, đều rất tinh xảo, giữa sảnh đường còn treo bức tranh chữ "Trăm năm hòa hợp", tuy viết bằng lối chữ cuồng thảo, nhưng chẳng biết vì sao cô nhìn một cái là nhận ra chữ của Đơn Dũng. Đi gần lại xem, đúng là thế."
Trả kỳ làm thủ công bằng gỗ, điêu khắc bách thú đồ, trông như món đồ cổ, ghế sô pha cũng là tác phẩm thuần thủ công. Lưu Thúy Vân giới thiệu, nơi này vốn là lão đại của cô làm cho bản thân, để lên núi tắm nắng, có điều coi như quà tân hôn tặng cho Tư Mộ Hiền rồi.
Phòng ngủ không lớn, bàn kế cửa sổ đặt một cái laptop cũ, trong đó ghi lại toàn bộ cuộc sống sau khi kết hôn của Lưu Thúy Vân, mà Vương Hoa Đình thì hứng thú nhất chính là ngày cướp dâu huyên náo đó, cô nắm tay Lưu Thúy Vân hỏi không ngừng.
Gặp lại bạn cũ, kể lại chuyện quá khứ, Lưu Thúy Vân lúc khóc lúc cười, Vương Hoa Đình nghe mà xúc động không thôi, có chút trách móc:" Vì sao không nói cho tôi... Về sau đứt liên lạc, tôi còn cho rằng thời gian trôi đi, quan hệ mọi người cũng trở nên phai nhạt, không ngờ là lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
"Khi đó tôi tuyệt vọng rồi, gả bừa đi, sống qua loa cho hết cuộc đời, con người tự như kẻ ngốc vậy. Tôi không ngờ bọn họ lại tới cướp dâu." Lưu Thúy Vân lau nước mắt hoan hỉ nói, một cô gái bình thường vậy mà lại gặp chuyện tuyệt đại đa số người trên đời này không thể nghĩ tới, dù nhắc lại vẫn khiến cô cảm xúc:" Anh ấy cứ thế ngang ngược cướp tôi về, còn phái Lôi Đại Bằng dẫn hai tên béo đóng giả gian phu, phá tan nát hôn lễ ở Cao gia. Giống như thời đại học anh ấy bày trò phá phách vậy, không ai cản nổi, làm tôi thành danh nhân trong huyện."
"Về sau nhà đó có tìm cô gây khó dễ không?" Vương Hoa Đình lo lắng hỏi:
"Không, lão đại tính trước hết rồi, anh ấy đã xử lý hết rắc rối." Lưu Thúy Vân chẳng thương gì nhà đó, chính họ vòng vèo bày đủ trò tác động lên cha cô, nhắc tới Đơn Dũng, cô hết sức sùng bái:" Trước đó cha tôi vì chạy công việc cho tôi bỏ ra 8 vạn, trong đó có gần nửa là đi vay vượn, về sau vị huyện trưởng kia điều nhiệm thành bí thư khu khai phát, vậy mà chẳng biết làm sao mà anh ấy đòi lại được."
Chuyện này Vương Hoa Đình hiểu ít nhiều:" Không khó lắm đâu, người làm quan sợ người ta gây chuyện, họ cướp dâu gây thanh thế lớn như vậy, nhìn một cái là biết ác nhân, ai dám ăn bẩn tiền của cô nữa? Huống hồ thêm danh tiếng một người từng vào trại của Đơn Dũng, hẳn đủ dọa ông ta."
Lưu Thúy Vân rõ ràng sau chuyện kia đã thay đổi nhiều lắm:" Ác thì cứ ác đi, còn tốt hơn sống lương thiện bị người ta bắt nạt. Hoa Đình, đừng chỉ hỏi tôi, nói về cô đi... Hai năm rồi, cô sống thế nào?"
"Chẳng thế nào cả, đi xa một cái đại bộ phận thời gian chỉ có nhớ nhà, tha hương đất khách, sống rất buồn tẻ, chẳng được đặc sắc như cô." Vương Hoa Đình nói lướt qua, nhưng giọng rất bình thản chững chạc, có lẽ là cũng không có gì để than phiền, thân phận của cô ở Lộ Châu còn tính là tiểu thư nhà quan, chứ rời Lộ Châu e không là gì trong mắt người khác:
"So sao được, cô không biết tôi khổ thế nào."
"Đúng là không so được, bây giờ cô thật hạnh phúc."
Điểm này Lưu Thúy Vân không phủ nhận, bất kể công việc hay hôn nhân, đều không có gì chê trách, có chỗ dựa vững vàng, cô sống rất yên tâm, chỗ dựa này chính là lão đại:" Sao cô lại về thế, năm ngoái đâu thấy về?"
Vương Hoa Đình trở nên nghiêm túc:" Cô không biết giáo sư Tống bệnh nặng nhỉ? Thấy cô sống hạnh phúc thế này chắc chắn là không biết rồi... Ở trong nước không nhận ra, khi tôi ra nước ngoài mới biết, ảnh hưởng của giáo sư Tống rất lớn, ở trường tôi học, có sau người Lộ Châu, trừ một người sinh ra ở nước ngoài, còn lại đều biết giáo sư Tống, ba người còn là học sinh của ông ấy, gồm cả tôi. Tin tức ông ấy bị bệnh nặng truyền đi trong đám học sinh của ông ấy, du học sinh các nơi đều quay về, tôi xung phong làm đại biểu cho khu của mình."
"Ảnh hưởng lớn thế sao, tôi không thấy." Lưu Thúy Vân ngạc nhiên:
"Khả năng còn lớn hơn cả trong tưởng tượng của cô đấy, vào thập niên 80, ông ấy lập ra một quỹ hỗ trợ phi chính phủ, đem đại bộ phận tiền lương, nhuận bút, và thu nhập khác, cùng quyên góp từ học sinh có thành tự của ông ấy, toàn bộ dùng trợ giúp học sinh nghèo khó hoàn thành học tập. Tới giờ đã hơn 30 năm, cô nghĩ mà xem, còn hơn cả tuổi chúng ta, chừng đó thời gian có bao nhiêu người được giúp đỡ?" Vương Hoa Đình kính phục nói, khi ở trong trường không ít lần nghe nói giáo sư Tống quyên góp toàn bộ sách sưu tầm được, ra trường mới biết chuyện ông làm không chỉ có thế:
"Oa, thật vĩ đại!" Lưu Thúy Vân thốt lên, cũng chỉ có thể nói vậy thôi, cô không phải học sinh của giáo sư Tống, cảm xúc không nhiều:
Lúc này trời đã muộn, nếu từ Hưởng Mã Trại xuống núi tới thành phố ăn cơm rồi về đây sẽ tốn không ít thời gian, Lưu Thúy Vân gọi điện an bài Tư Mộ Hiền giúp mình trông trại, lại bị Vương hoa Đình trêu ghẹo là áp trại phu nhân, Lưu Thúy Vân thản nhiên tiếp nhận.