← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 076 Lòng tham không đáy. (1)

Trên đỉnh Hưởng Mã Trại, tia sáng đầu tiên của ngày mới luôn tới nơi này trước, Đơn Dũng mở mắt ra nhìn thấy bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ, y biết thời tiết hôm nay sẽ rất tệ, ngày mà người mê trượt tuyết mong đợi nói không chừng sẽ tới.

Tới rồi, quả thực là tới rồi, kéo tấm rèm mỏng, dưới nền trời u ám là những bông hoa tuyết lất phất, mặt đất đã tích một lớp màu trắng mong mỏng, chẳng bao lâu thế giới được trang điểm thành sắc trắng. Trong tầm mắt có một nhóm người trẻ tuổi vác công cụ trượt tuyết xuống núi. Mùa đắt khách nhất của khu trượt tuyết tới rồi, tuy thời tiết không tốt, nhưng tâm tình Đơn Dũng rất tốt, đây là mùa hoàng kim, sẽ đem lại cho Hưởng Mã Trại và nhà gỗ không ít thu nhập.

Phải rồi, nghĩ cái này làm gì chứ, bây giờ có cần đau đầu lo kiếm tiền nữa đâu.

Đơn Dũng quay đầu lại, nhìn thân hình lả lướt của Trịnh nương tử dưới chăn, chỉ lộ ra mái tóc dài, cảnh này mà nghĩ tới tiền thì tục quá, y mở he hé cửa sổ. Nhà gỗ giữ nhiệt không tệ, nhiệt độ trên 20 độ C, mặc áo đơn cũng không thấy lạnh. Hai chậu vạn niên thanh ở bệ cửa sổ đã đóng lớp băng mỏng, ngón tay y lướt qua, ươn nướt như môi mỹ nhân. Xoay người thu dọn quần áo bừa bộn khắp phòng, lấy từ tủ tường ra một cốc nước quả, đổ nước nóng hâm nóng, đặt ở đầu giường. Kéo góc chăn chuẩn bị chui vào ngủ nướng, y ngẩn ra.

Dưới mái tóc đen nhánh, Trịnh Cẩm Thiền ngủ rất say, làn da trắng muốt khoe ra không sót chút nào, chỉ mặc mỗi chiếc quần lót ren màu da, mông lộ ra ngoài mép quần, nằm úp lên trên chiếc giường hoa lệ, cặp mông vừa tròn vừa vểnh, làn da trong ánh sáng mờ mờ buổi sáng ánh lên màu trắng làm máu trong người Đơn Dũng sôi sùng sục. Không nhịn được chui xuống đưa tay vuốt ve bờ mông đó, Trịnh Cẩm Thiền mơ hồ phát ra tiếng mơ ngủ, vươn tay ra kéo Đơn Dũng, vùi đầu vào lòng y ngủ tiếp.

Con sâu lười này, Đơn Dũng cười thầm, trời đã sáng nhưng hứng thú của Đơn Dũng không giảm, len lén vén chăn ra, thưởng thức thân thể ngọc ngà, hôn lên cánh tay trần, y hôn khắp thân thể thơm tho ấy ngậm lấy nụ hoa anh đào đã săn cứng, kiêu ngạo nhô lên. Hai tay kéo quần lót Trịnh Cẩm Thiền xuống, úp mặt vào giữa hai bờ mông tròn trịa, tán thưởng làn da mịn màng, tay lén lút tay hai chân cô ra, thử cảm giác ở chỗ riêng tư rậm rạp...

Chát... Tay bị đánh rơi, Trịnh Cẩm Thiền cười phì một tiếng, vội kéo chăn lên bao bọc thân thế, nhéo Đơn Dũng liền mấy cái cười khanh khách.

Đơn Dũng bị bắt quả tang cũng không xấu hổ, đưa tay ôm trọn người ngọc vào lòng, tay tìm lấy chỗ thoải mái nhất để nắm lấy, vừa mân mê vừa nói:" Bên ngoài trời có tuyết đấy."

"Á, hỏng rồi, không tới trấn được nữa." Trịnh Cẩm Thiền vừa nghe liền nghĩ tới ngay vấn đề đi lại:

"Vậy ở thêm vài ngày, đợi tuyết dừng hẵng đi." Đơn Dũng nói:

Trịnh Cẩm Thiển trở mình, thành tư thế mặt đối mặt với Đơn Dũng, cô ngồi trên, nhìn xuống Đơn Dũng:" Không muốn em đi à?"

"Ừ, tất nhiên rồi." Đơn Dũng gật đầu:

Trịnh Cẩm Thiền nhìn sâu vào mắt y, tựa hồ muốn đánh giá thành phần chân thật trong đó là bao nhiêu, có lẽ rất nhiều, ít nhất khi làm tình, cô cảm thụ được Đơn Dũng rất say mê, rất một lòng. Cô mỉm cười muốn rời giường, Đơn Dũng kéo lại, đè xuống, hôn nhẹ lên môi cô, từng cái từng cái một.

"Chúng ta có phải phát triển quá nhanh rồi không?" Trịnh Cẩm Thiền không chắc lắm, mọi thứ tới quá đột ngột:

"Không nhanh, chúng ta đã quen nhau nửa năm rồi còn gì?"

"Vậy anh chuẩn bị chưa, định đối xử với em ra sao?"

"Giữa hai chúng ta thì anh là Lọ Lem rồi, do em quyết cả đấy." Đơn Dũng khẽ nhéo cằm Trịnh Cẩm Thiền:

Đó là chỗ mất cân bằng của họ, cũng là điều mà tất cả bạch phú mỹ đều băn khoăn, các cô hi vọng mình có được tính yêu đích thực, lại không xung đột với tài phú mình sở hữu. Trịnh Cầm Thiền phát hiện ánh mắt Đơn Dũng khi nói câu đó rất giảo hoạt, cô hiểu tâm tư của mình không che giấu được chàng trai này, vì thế tựa làm nũng cắn lên vai Đơn Dũng. Đơn Dũng phối hợp kêu đau, Trịnh Cẩm Thiền đắc ý, vênh mặt lên, cao ngạo tựa nữ vương:" Vậy em quyết định, lại lần nữa."

"Oa, em vẫn muốn à, làm tình không thể như làm ăn, tham quá không tốt." Đơn Dũng làm ra vẻ sợ hãi, cũng hơi sợ thật, đêm qua mấy lần chẳng nhớ nổi:

"Em thích đấy, em làm chủ, anh phải nghe em, lát nữa anh phải kêu đấy." Trịnh Cẩm Thiền cười khúc khích chỉ huy:

"Hả?" Đơn Dũng há mồm kinh ngạc, có cô gái kiểu này à, vác đá đập chân mình rồi, chợt thân trân Trịnh Cẩm Thiền cử động, cô dùng chỗ riêng tư ướt át của mình cọ vào chỗ mềm nhũn của Đơn Dũng.  Đơn Dũng cảm nhận được thứ kém cỏi của mình bị khiêu khích ngẩng đầu lên rồi. Bất thình linh y hít sâu kêu "hự" một tiếng, chỉ thấy cảm giác âm ấm biến thành nóng rực, bị bọc trong không gian ẩm ướt siết chặt.

"Kêu không tệ, kêu tiếp đi." Trịnh Cẩm Thiên khẽ nâng cặp mông tròn đầy nhục cảm lên một chút, đợi khi Đơn Dũng chịu kêu mới hạ mông xuống, vòng eo nhẹ nhàng chuyển động

Ngoài phòng sắc tuyết thêm dày, trong phòng sắc xuân đã đậm, một hồi tấu khúc khoan khoái vang lên liên hồi.

Rầm... Rầm... Rầm....

Tống Tư Oánh đi giày ống cao ra sức đá cửa, gõ không được liền đá, khó khăn lắm mới đợi được xe dọn tuyết trong thôn mở đường liên núi. Liên hệ với Lưu Thúy Vân nhưng không tìm được Đơn Dũng, cô không yên tâm, liền lên núi, không ngờ thấy Tư Mộ Hiền ở nơi chiêu đãi. Gõ nửa ngày trời, sau lưng có người gọi, Tư Mộ Hiền từ nhà thím Béo đi ra, từ xa vẫy tay, chắc là kiếm chỗ ăn sáng.

Vừa mới chạy tới, cô đã sốt ruột hỏi ngay:" Có thấy Đơn Dũng không?"

"Không thấy." Tư Mộ Hiền nói dối không chớp mắt:

"Không thấy thật à? Thế thì hỏng rồi, tuyết lớn như thế này nếu bị két ở sau núi thì làm sao? Hay là gọi người đi tìm đi, mau mau thông báo mọi người đi tìm." Tống Tư Oánh nói xong là rút điện thoại ra:

Tư Mộ Hiền giật mình, nếu đám khốn kiếp đó tới thì lão đại mất mặt lớn, vội ngăn cản:" Tư Oánh, cô đừng sốt ruột, đợi thêm chút nữa, không chừng sẽ có tin đấy, Đản ca rất am hiểu rừng núi quay đây, từ nhỏ anh ấy sống ở nơi này, nhắm mắt cũng có thể đi về."

"Cậu nói nhẹ nhàng thật đấy, chẳng may xảy ra chuyện mà không ai biết cả thì sao?" Tống Tư Oánh nổi giận mắng Hiền đệ, bất chợt nhận ra không đúng, tên này nói chuyện quanh co, không giống thường ngày thẳng thắn quân tử, cô sinh nghi, tóm ngay Tư Mộ Hiền:" Cậu giở trò với tôi đấy phải không, rốt cuộc là sao?"

"Ài... Là thế này... Cô buông tay ra rồi tôi nói." Nét mặt Tư Mộ Hiền biến đổi mấy lần, Tống Tư Oánh càng nghi hơn, cô vừa buông tay, Tư Mộ Hiền lại giở thủ đoạn:" Không phải tôi không nói cho cô, là do lão đại an bài, không thể tiết lộ hành tung của anh ấy cho bất kỳ ai."

"Tôi cũng thuộc vào cái phạm vi bất kỳ ai đấy à?" Tống Tư Oánh chỉ bản thân, lửa giận cao vút:

Tư Mộ Hiền sợ cô trút giận lên mình, đưa mắt về căn nhà gỗ không có động tĩnh gì kia, lắc đầu:" Không, không, Tư Oánh, cô đương nhiên có thể biết, nhưng người khác không thể biết... Chuyện này, tôi xem thời gian đã... À 9  giờ 20, lão đại nói, nếu trước 10 giờ anh ấy chưa về thì đem hành tung của anh ấy nói cho cô, một mình cô thôi, anh ấy tin cô nhất."

Nói cứ như thật, dỗ yên được Tống Tư Oánh, Tư Mộ Hiền mời cô vào phòng chiêu đãi, để cô chơi máy tính tiêu khiển. Tống Tư Oánh trong lòng có tâm sự, gõ máy vi tính cành cạch như trút giận, chưa bao lâu đã mất kiên nhẫn hỏi:" Rốt cuộc là sao? Cậu che giấu chuyện gì, đúng không?"