← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 077 Lòng tham không đáy. (2)

“ Tôi có gì mà che giấu chứ, đó là chuyện của lão đại, cô cứ hỏi anh ấy.” Tư Mộ Hiền đứng ở cửa thi thoảng nhìn về phía căn nhà gỗ, đáp:" Anh ấy sắp về rồi."

"Một lát nữa mà không về, cẩn thận tôi xử lý cậu." Tống Tư Oánh nhẫn nại sắp tới cực hạn rồi:

"Nếu không về tôi nhất định để cô xử lý." Tìm được thì dễ thôi, Tư Mộ Hiền chỉ sợ bị lão đại xử:

Đối với lão đại chìm đắm trong mỹ sắc, Tư Mộ Hiền cũng thông cảm, không thông cảm cũng không được, chẳng lẽ đá cửa xông vào bắt gian à?

Năm phút, mười phút... Lại qua một lúc nữa, Tống Tư Oánh thực sự không ngồi yên được, vỗ bàn đứng dậy, đùng đùng nổi giận đi tới tóm cổ Tư Mộ Hiền lần nữa:" Đừng giở trò với tôi, rốt cuộc là đi đâu rồi, nói cho tôi biết ngay bây giờ, nếu không tôi cho cậu biết mặt, có tin tôi đánh cậu một trận không?

Cô gái này hồi xưa dám dẫn một đám nữ sinh đi đánh nhau, Tư Mộ Hiền tin chứ, đang định kiếm cớ thì khóe mắt thấy cửa nhà gỗ mở ra, hắn thở phào:" Rốt cuộc cũng về rồi."

"Đâu?" Tống Tư Oánh nhìn xuống núi:

"Phía kia, nhà gỗ lớn ấy."

Đúng là xuất hiện rồi, Đơn Dũng đang từ căn nhà gỗ đi ra, vươn mình vặn lưng, Tống Tư Oánh vui mừng chạy tới, Tư Mộ Hiền ngăn cản:" Tư Oánh, nghe tôi nói một câu, đừng lỗ mãng đi tới, chẳng may xảy ra chuyện, tôi lo cho an nguy của cô đấy."

Xảy ra chuyện gì chứ, Tống Tư Oánh trừng mắt với Tư Mộ Hiền, mắng:" Cậu có bệnh à?"

Không thèm để ý, không ngờ vừa đi được hai bước đã xảy ra chuyện, mắt trố ra, chân trượt đi, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất, vừa "á" một tiếng thì Tư Mộ Hiền đỡ lấy, dìu về phòng chiêu đãi. Tống Tư Oánh như gặp ma giữa ban ngày, Tư Mộ Hiền khuyên:" Hít sâu, từ từ thở ra, đừng khẩn trương... Cô nhìn thấy không phải tôi nói đâu nhé."

Tống Tư Oánh mắc nghẹn ở lồng ngực mãi mới thở được, thở dốc, lại thò đầu ra ngoài nhìn lên núi, Đơn Dũng đứng ở dưới mái hiên, Trịnh Cẩm Thiền cầm bình nước quả rót hai cốc. Hai người thân mật ôm nhau đứng nhìn cảnh tuyết rơi, thì thầm to nhỏ, còn tình tứ hơn cả hai vợ chồng. Té ra cả đêm không tìm thấy là do tới đây chơi trò tình một đêm. Tống Tư Oánh giận tới mức không thể tóm lấy y đá vài phát.

Đương nhiên không tới mức xông lên chất vấn, nhưng phải có chỗ trút giận.

"Đứng lại!" Tống Tư Oánh quát Tư Mộ Hiền thấy tình hình không ổn đang định chuồn, cô kéo người, mặt âm trầm chỉ lên trên:" Đi, gọi anh ta xuống đây."

"Hả, làm sao tôi dám đi." Tư Mộ Hiền chột dạ:

"Á à, làm quy nô không tệ, cậu mà không gọi anh ta xuống, có tin tôi gọi hết người dưới núi lên, có tin tôi nói với mọi người là cậu mách lẻo không?" Tống Tư Oánh đe dọa:

Tư Mộ Hiền trố mắt, mồm đắng nghét, hắn đã biết dính vào mấy chuyện này sẽ không hay ho gì đâu mà:" Sao cô gây khó dễ cho tôi, lại không phải tôi làm chuyện xấu..."

Vừa lải nhải vừa ra ngoài, có điều với Tư Mộ Hiền mà nói, tuy không tới mức giúp người ta thành chuyện tốt thì cũng không làm kẻ xấu phá chuyện tốt của người ta. Hắn nghĩ rất lâu cuối cùng nghĩ ra cách trung gian, kiếm cái xẻng, giả bộ dọn tuyết đi lên núi, còn cười rất bình thường gọi Đơn Dũng:" Lão đại, giúp dọn tuyết đi, nói không chừng hôm nay có khách tới, khu trượt tuyết chắc chắn là tập nập vài ngày."

"Ừ, anh biết rồi." Đơn Dũng nâng cốc lên lớn tiếng đáp, quay sang ghé tai Trịnh Cẩm Thiền nói gì đó, tựa như tình nhân thân mật như vợ chồng quấn quít không rời:

Lát sau Đơn Dũng một mình từ nhà gỗ đi ra, Tư Mộ Hiền ra hiệu chỉ chỉ nhà gỗ rồi vứt xẻng chạy vào đó. Đơn Dũng lúc này mới nhớ ra là mình tắt máy, vừa mở máy vừa đi xuống, một đống tin nhắn ập tới, gần như là đều của Tống Tư Oánh. Y không xe, cho luôn vào túi, không ngờ vừa vào cửa thì sầm, cửa đóng lại, Tống Tư Oánh đẩy y vào góc nhà.

"Anh thật lưu manh, người ta vừa từ xa tới, anh đã lừa lên giường rồi." Tống Tư Oánh mắng thẳng, giọng điệu đau lòng vô cùng:

Tư Mộ Hiền giúp:" Đúng thế lão đại, em che giấu cho anh tới khổ, cả tối bao nhiêu người tìm anh, em thiếu chút nữa bị Tư Oánh đánh một trận."

"Đáng đời cậu, càng sống càng đi xuống, sắp bằng Lôi Đại Bằng rồi đấy, chuyện tử tế thì không làm." Tống Tư Oánh mắng cả Tư Mộ Hiền:

Tư Mộ Hiền nín khe, đúng là hết chữa rồi.

Đơn Dũng cười ha hả:" Làm sao, làm sao nào? Chúng tôi hai bên tình nguyện, sao lại gọi là lưu manh? Tôi thích cô ấy, cô ấy thích tôi, sau đó qua đêm cùng nhau thì sao? Tôi lấy làm lạ đấy, sao nhìn tôi với anh mắt thù hận thế? Tư Oánh, không phải cô luôn khuyên tôi nghĩ thoáng một chút, quên đi quá khứ, sống cuộc đời mới à? Hiền đệ, không phải hôm qua cậu chúc phúc anh sao, anh thấy cậu hiểu anh nhất mà, đúng không?"

"Em..." Tư Mộ Hiền đắng miệng, vỗ vỗ má mình, sai quá sai rồi:

Tống Tư Oánh nghiêm túc mắng:" Được, thế cũng tốt, tôi còn tưởng anh là người chung tình, té ra tôi nhầm rồi, anh là thứ xấu xa."

"Luôn là như thế mà, Tư Oánh, cô muốn giới thiệu người cho tôi, tôi nhận ý tốt này, có điều chuyện này người khác không giúp được, cám ơn cô." Đơn Dũng nói rất đàng hoàng:

Tống Tư Oánh không thèm để ý, mà chẳng hiểu sao nhìn thấy Trịnh Cẩm Thiền làm cô thấy chua chua, khịt mũi cười mỉa:" Vậy chúc mừng anh, có niềm vui mới rồi, có điều nếu tôi nói mỹ nữ mà hôm qua tôi muốn giới thiệu cho anh là ai, chẳng biết anh có hối hận không?"

"Hối hận à? Có gì mà phải hối hận?"

"Thế hả, cô gái hôm qua tôi giới thiệu từ Hạ Môn tới, họ Tả, tên Hi Dĩnh."

Đơn Dũng trố mắt, buột miệng:" Cô nói linh tinh."

"Nói linh tinh là sở trường của anh chứ, tự xem đi." Tống Tư Oanh rút di động, mở ra một tin nhắn:

Đơn Dũng sững người, đúng là sư tỷ gửi cho Tống Tư Oánh, nói 25 tháng Chạp tới Lộ Châu, nếu tiện thì gặp nhau. Y xem mà choàng, Tống Tư Oánh cướp di động định bỏ đi, Đơn Dũng ngăn lại, hỏi: " Rốt cuộc là sao?"

Tống Tư Oánh kể lại quá trình liên hệ với Tả Hi Dĩnh, còn mượn cớ mắng Đơn Dũng là thứ bội tình bạc nghĩa, Đơn Dũng không ngờ chuyện lại là như thế, liên tục vỗ trán, có chút bực mình:" Sao cô không nói với tôi là ai, tôi còn nghĩ cô kéo bừa một người nào tới, tôi tất nhiên không để ý rồi."

"Tôi làm sao mà nói được, khi tôi gọi điện thoại thì chị ấy ngồi ngay đối diện, tôi có thể nói sao? Tên khốn kiếp anh toàn thân đầy vấn đề, lại còn từng vào trại, người ta chịu gặp anh đã khiến tôi phí bao nhiêu nước bọt rồi. Khó khăn lắm mới kiếm được cái cớ, định khiến anh bất ngờ... Anh không gặp, thế thì tốt, người ta khỏi suy nghĩ." Tống Tư Oanh đùng đùng nổi giận:" Có điều cũng không tệ, ăn bừa bãi lên giường với nương tử dấm còn hơn suốt ngày ngơ ngẩn như thằng ngốc."

Chuyện này Đơn Dũng trách ai được, tức tới đấm vào tường! Giữ mình như giữ ngọc bao nhiêu lâu, tới lúc quan trọng nhất thì đánh mất tiết tháo, Đơn Dũng tức tới muốn húc đầu vào tường.

"Phát tiết cả đêm tới giờ còn chưa phát tiết đủ à?" Tống Tư Oánh chẳng ngại chay hay mặn, mắng:" Chẳng lẽ trần truồng làm lưu manh cả đêm, mặc quần áo vào liền thành tình lang chứ? Chơi tiếp đi, chơi cho sướng đi, thèm vào quản chuyện của anh. Tôi đi đây."

Nói rồi tức giận đá cử, hầm hừ bỏ đi. Đơn Dũng đấm cửa một lúc, chuyện trùng hợp này làm người ta đau bi hết sức, nhưng chỉ có thể trách mình chưa chẳng trách ai được. Bực bội hồi lâu định bỏ đi, Đơn Dũng chợt phát hiện Tư Mộ Hiền trốn ở bên cười trộm nãy giờ, giận cá chém thớt:" Lại đây, cười cái buồi."